Chương 1598
“Giai Lệ!”
Trần Phong Sinh kéo ghế cho cô, hai người ngồi xuống.
Tống Giai Lệ ngẩng đầu lên, vẫn nở nụ cười nhưng đôi mắt nhìn xa xăm: “Phong Sinh, cô Tiểu Du, hai người đến rồi! Tôi còn chưa gọi đồ. Hai người mau gọi đồ đi!”
Nhân viên phục vụ được gọi đến và đưa thực đơn cho họ.
Không ai có tâm trạng ăn uống, nên chỉ gọi qua loa vài món rồi bảo nhân viên phục vụ ra ngoài.
Trần Phong Sinh nhíu mày nhìn sang phía đối diện: “Giai Lệ, em muốn ly hôn sao?”
“Sao anh lại ..“ Tống Giai Lệ ngạc nhiên một lát nhưng rất nhanh đã nhận ra.
“Buổi liên hoan tối qua Ngô Quân đã nói phải không?”
Buổi liên hoan hôm qua mọi người cũng có gọi điện thoại cho cô, nhưng tâm trạng của cô gần đây không được tốt n ên đã từ chối. Chắc rằng khi thiếu cô, có người đã đem chuyện này ra nói “Ừ!” Trương Tiểu Du gật đầu, nghỉ hoặc hỏi: “Chị Giai Lệ, chị thực sự muốn ly hôn sao?
“Vâng..” Tống Giai Lệ Cô đưa tay vén mái tóc dài lên, trên gò má hiện lên hai cái băng dán chéo, hình như là vết thương mới, vết thương sưng đỏ lúc trước đã giảm bớt.
Trương Tiểu Du mở to mắt, Trần Phong Sinh nặng rrề đặt cốc nước trong tay xuống, lạnh giọng hỏi: “Anh ta lại đánh em à?
Tống Giai Lệ gật đầu, đôi mắt xinh đẹp dần đỏ lên, cô nghẹn ngào nói: “Lần trước anh ta đã thề sẽ không bao giờ uống rượu và sẽ sống thật tốt, thế nhưng tuần trước anh ta lại uống say, sau đó lại đánh em… Em đã hoàn toàn thất vọng về anh ta rồi, cũng không muốn cho anh ta thêm bất kỳ một cơ hội nào nữa.
Hôn nhân mà mỗi ngày trôi qua đều sống trong sợ hãi thì thật vô nghĩa, nên kết thúc càng sớm càng tốt”
“Em đã nộp đơn ly hôn Nguyễn An rồi, thỏa thuận ly hôn cũng được luật sư soạn thảo xong rồi!”
Nghe những lời đó, Trương Tiểu Du không nói gì, lặng lẽ gật đầu ‘Sau một hồi im lặng, ánh mất Trần Phong Sinh hiện lên chút ánh sáng mờ đục: “Nếu cần giúp đỡ gì cứ gọi anh nhé!”
“Được, hai người yên tâm đi!” Tống Giai Lệ mỉm cười, khích lệ tỉnh thần của mọi người.
Sau bữa trưa, chiếc xe Cayenne màu đen đưa Tống Giai Lệ trở về vũ đoàn ba lê.
Nhìn qua cửa kính xe, Trương Tiểu Du nhìn theo bóng dáng mảnh mai của đối phương rời đi Chuyện mà cô lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra.
Quả nhiên người bị bạo hành gia đình không nên tin tưởng rằng anh ta sẽ không tái phạm thêm lần nữa, bởi vì đây chính là bản tính của anh ta, chỉ là khổ cho cô Tống, phải cưới một người đàn ông biết người biết mặt mà không biết lòng như thế.
Trần Phong Sinh cũng giống như cô, cũng chỉ vừa mới thu hồi tâm mắt.
Trương Tiểu Du thấy anh cau mày, cản môi xoa dịu nói, “Nguyễn An không hề hối cải, cứ uống rượu say là lại liên tục giở tật đánh người, nếu thật sự ly hôn, với cô Tống mà nói cũng xem như là một chuyện tốt!”
“Ừm? Trần Phong Sinh nhếch miệng, Giai Lệ thật là đáng thương, cũng trở thành người phụ nữ đã từng ly hôn giống như mình!
Lời trêu chọc của Trương Tiểu Du đã sắp nói ra miệng lại cảm thấy không thích, bèn nhịn lại không nói gì, dù sao người ta vừa mới kết hôn chưa lâu, vậy mà lại xảy ra chuyện như vậy, đúng là đáng tiếc.
Đưa Tống Giai Lệ về xong, Trần Phong Sinh cũng đưa cô về lại đài truyền hình, sau đó mới lái xe trở về bệnh viện.
Tâm chiều tối lại đến đây lần nữa đưa cô về.
Hai người như thường lệ về nhà ăn cơm, sau đó cô mở tivi xem phim truyền hình, bên ngoài trời cũng đã tối, cửa sổ tòa nhà cao tầng phía đối diện cũng lần lượt sáng lên, rồi lại từ từ tắt đi.
Trương Tiểu Du ngáp một cái, ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ trên tường, đã hơn mười giờ.