Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1583




Chương 1583

Một bác sĩ mặc áo choàng trắng đứng bên cạnh giường, trên tay cầm mấy tấm phim CT, quay sang Trần Phong Sinh nói: “Cũng may không có xuất huyết nội, chỉ là vết thương ngoài đầu, trán bị phù, chỗ trên mặt, ngoài mắt phải bị nhẹ, chỗ khác cũng là vết thương ngoài da, trước mắt xem ra không có gì đáng ngại, cần nghỉ ngơi cho khoẻ”

“Cám ơn!” Trần Phong Sinh mím môi Mọi người đều là đồng nghiệp, bác sĩ cười nói: “Khách sáo rồi, tôi đi trước đã”

Trần Phong Sinh gật đầu, sau khi đưa đối phương ra khỏi phòng bệnh mới quay lại Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, không ai nói chuyện một hồi, trong không khí trầm mặc, anh kéo ghế ra, khoanh chân ngồi xuống, sau một lúc im lặng, trầm giọng ngập ngừng nói, “Giai Lệ, rốt cuộc là chuyện gì… Nguyễn An không nói bậy phải không, mọi chuyện có liên quan tới anh sao?”

Nguyễn An đã uống rất nhiều rượu, trên người anh ta dường như bị tiêm nhiễm không ít, nhiều lúc uống say, đa số hành động và hàng vi đều do rượu kích thích, nói hay làm gì đều không thế xem là thật.

Nhưng cũng còn một câu, say rượu thường nói lời thật.

“Phong Sinh..” Sắc mặt Tống Giai Lệ tái nhợt.

Trần Phong Sinh dịch chuyển yết hầu, lông mày nhíu lại, “Thật sự có chuyện liên quan đến anh?”

Tống Giai Lệ không nói, từ từ cúi đầu xuống.

Trong lòng Trần Phong Sinh đột nhiên chìm xuống.

Năm ngón tay trên đầu gối hơi gập lại thành nắm đấm, sau hai giây im lặng, anh hỏi: “Giai Lệ, em sao đến giờ vẫn không nói cho anh là thế nào? Lế nào em hi vọng anh đi hỏi Nguyễn An cho rõ ràng?”

Lúc đó, Nguyễn An bị anh ta đánh một đấm cuối cùng, anh ta lảo đảo bỏ đi, theo lời của Tống Giai Lệ, cuối cùng anh cũng không báo cảnh sát.

Thấy anh thật sự muốn đứng dậy khỏi ghế, biết anh không phải nói đùa, Tống Giai Lệ nhằm mắt lại nói: “Được rồi Chuyện này đã không còn cách nào giấu tiếp được nữ: Giống như đã qua một thế kỷ, lâu như thế, Tống Giai Lệ nằm chặt tay mình, cuối cùng lần nữa lên tiếng, “Phong Sinh, anh còn nhớ năm đó lúc du học ở New York, lần đó anh ở khi Queens gặp vụ bắt cóc không?”

“Đương nhiên là nhớt” Trần Phong Sinh gật đầu.

Ánh mắt hoa đào sâu thẳm, cũng chìm vào trong ký ức, “May mà lúc đó anh không quản nguy hiểm, kịp thời báo cảnh sát, mới có thể cứu được em, nếu không, nếu thêm một đêm nữa, thì em đã bị giết con tin rồi. Sau đó đám côn đồ đó vì ghỉ thù anh, sau khi được thả ra còn tìm anh báo thù, lúc đó anh bị đánh cho khắp người đều là vết thương, ở trong bệnh viện hơn nửa tháng”

Lần đó Tống Giai Lệ vừa về nước họp bạn học, thì có người nhắc đến, hơn nữa nhiều năm như thế Trần Phong Sinh cũng không quên.

Khi đó anh cũng sau chuyện đó mới biết, trở về từ Los Angeles, thì Tống Giai Lệ đã được đưa đến bệnh viện, anh còn nhớ lúc mình chạy tới, Tống Giai Lệ thậm chí còn không thế ngồi dậy, mặt và cơ thế đều bị thương, cả người đều rất yếu, giống như hoa tàn bại liễu vậy.

Đột nhiên, Trần Phong Sinh nghĩ tới cái gì, trong lòng khế nhúc nhích, nhưng cảm giác đó lại chìm xuống.

Ngẩng đầu lên như không dám tin, anh cẩn thận hỏi: “Giai Lệ, không phải bọn chúng.”

“Phải..“ Tống Giai Lệ nhắm mắt, gật đầu.

Mặt cô tái mét hơn lúc nãy, không nói nên lời: “Chúng không chỉ đánh em mà còn ngăn em trong một con ngõ, mấy tên đàn ông nước ngoài đó đều xông lên, cởi bỏ quần áo em, từng tên..”

“Em cũng muốn phản kháng lại, em cũng hét kêu cứu, nhưng vốn không ai để ý, em rất sợ, chỉ có thể nghĩ liều mạng thoát khỏi chúng, nhưng không có tác dụng… cho đến sau khi chúng trút giận xong, thì em bị ném ở trên phố, được cảnh sát tuần tra đưa đến bệnh viện..?

Dường như những ký ức đó quá khủng khiếp đến nỗi bây giờ khi Tống Giai Lệ nhớ lại, đôi môi cô cũng run rẩy như những nhụy hoa mong manh trong tuyết, những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài.

“Em lúc đó rất cố gắng để kiên cường, muốn làm như mọi chuyện chưa từng xảy ra, nhưng sau khi vết thương khỏi không lâu, thì em phát hiện mình có thai, em rất suy sụp, cảm thấy cả thế giới đều u ám. Mấy tên đàn ông đêm đó, em thậm chí còn không nhìn rõ mặt chúng, chỉ nhớ tiếng cười dâm đãng của chúng..” Nắm đấm của Tống Giai Lệ không ngừng run rẩy.

Cô nhắm mất lại, vẻ mặt và giọng điệu đau đớn, “Em không biết đứa trẻ rốt cuộc là con ai, dù là của anh, em đều không thể để được. Em không dám đi bệnh viện chính quy, sợ bị người ta phát hiện, sợ để lại dấu vết, chỉ có thể chọn một phòng khám nhỏ, không ngờ lại bị xuất huyết, kết quả sau đó là em mất tử cung, bác sĩ phán tử hình cho em, nói em không thể nào mang thai được nữa.