Chương 1581
“Bịch”
Đột nhiên có một âm thanh rất lớn vang lên, giống như âm thanh bị bóp nghẹt khi va chạm.
Ngay sau đó, có một giọng nữ gào thét run rẩy vang lên, cực kì thảm thiết trong bãi đỗ xe dưới lòng đất, “Đừng… xin anh đừng đánh nữa”
Giọng nói này Động tác lên xe của Trần Phong Sinh dừng lại.
Giọng nữ rất quen tai, anh có chút không chắc lắm… Giai Lệ?
Ý nghĩ này lóe lên, Trần Phong Sinh đóng cửa xe đang mở, hai chân dài bước nhanh về phía nơi phát ra âm thanh, tiến lại gần, anh thấy rõ trên mặt đất có hai bóng người chồng lên nhau.
Trong không khí dường như có mùi rượu nồng nặc nhàn nhạt bay ra.
Khi Trần Phong Sinh đi ngang qua đuôi xe, thân thể anh đột nhiên đông cứng ở đó.
Bên cạnh một chiếc ô tô, người đàn ông đang xô Tống Giai Lệ ngã xuống đất, đè lên lốp ô tô, vung cái tát như trời giáng lên mặt cô, mái tóc dài bù xù, còn thảm hại hơn ngày hôm đó nhìn thấy nữa.
Tống Giai Lệ dường như muốn tránh, nhưng chênh lệch sức mạnh giữa nam và nữ, cô dù vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được, chỉ có thể yếu ớt bị đánh, lúc này định giơ hai tay lên muốn che chắn bản thân, đó là phản ứng tự vệ của tiềm thức trong tình huống bị tấn công.
“Giai Lệ!”
Trần Phong Sinh sau khi nhìn rõ thì kinh ngạc nói ra tiếng.
Tống Giai Lệ sững ra, dường như không ngờ đến sẽ gặp phải anh, có chút bối rối và hoảng loạn, “Phong Sinh…”
Người đàn ông dường như hoàn toàn không để ý, hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt hung tợn, chỉ trong hai giây ngn ngủi, anh ta đã tát Tống Giai Lệ một cái thật mạnh, trên mặt xuất hiện một dấu tay đỏ, có vẻ như cảm thấy như vậy là chưa đủ, lại lần nữa nắm chặt tay lại Thấy vậy, Trần Phong Sinh sải bước đi về phía trước, trầm giọng khiển trách, “Nguyên An, anh dừng tay lại ngay”
Tuy bước chân anh nhanh nhưng nắm đấm của Nguyễn An cuối cùng vẫn đánh trúng vai phải của Tống Giai Lệ, trong quá trình dù có chếch đi một chút, nhưng sức mạnh cũng vẫn không nhỏ, Tống Giai Lệ cắn chặt môi dưới, hừ một tiếng.
Trần Phong Sinh tách ra hai người, than người cao lớn đứng ở chính giữa.
Bước chân Nguyễn An có chút loạng choạng, loạng choạng một hồi, hai mắt mờ mịt vì say, lý trí dường như biến mất, xem ra giống như một tên ma men thường đánh nhau trên đường phố.
“Nguyễn An, anh lại uống rượu nữa?” Tay đang cầm chìa khóa xe của Trần Phong Sinh chỉ vào Nguyễn An, tức giận nói, “Uống say rồi lại trút giận lên người phụ nữ của mình, anh có còn chút bản lĩnh nào nữa không”
“Tôi đánh vợ tôi, liên quan gì đến anh” Hai mắt Nguyễn An đỏ bừng, nồng nặc mùi rượu, vừa mảng vừa chửi, “Anh cút đi cho tôi, đây là chuyện của vợ chồng chúng tôi, tôi chính là muốn đánh cô ta, ai bảo cô ta có lỗi với tôi. Cô ta vốn không xứng làm một người vợ, ngay cả sinh con cũng không được, cô ta không được tính là phụ nữ”
Tống Giai Lệ vừa ngã xuống đất lắc đầu, có chút hoảng hốt hét lên: “Không, đừng nói nữa”
“Đừng nói nữa sao?“ Nguyễn An cười lạnh, tàn nhẫn, “Cô cũng biết chột dạ sao? Tống Giai Lệ, uổng cho cô bình thường mang vẻ nữ thần không nhiễm khói lửa nhân gian thế mà lại mê hoặc tôi, thật ra trong xương cốt cô vốn là bê bối không thôi”
“Tống Giai Lệ, cô lừa tôi, trước khi kết hôn thì nói tốt đẹp gì mà muốn trải qua cuộc sống hai người, không muốn có con, nhưng sự thật thì sao? Không phải cô không muốn, mà cô vốn không cách nào có được”
Ngón tay Tống Giai Lệ bấu chặt vào lốp xe, ánh mắt có chút hoảng sợ liếc nhìn Trần Phong Sinh, bộ dạng đó giống như có chuyện gì sợ anh biết, vội mở miệng, giọng nói vì căng thẳng mà run rẩy, “Nguyễn An, anh đừng nói nữa. Đây là ở bên ngoài, lẽ nào anh muốn người khác nhìn thấy cười chê sao, có chuyện gì chúng ta về nhà rồi nói, được không?”
Lúc này não Nguyễn An đã bị rượu khống chế hoàn toàn, nào còn quan tâm đến những cái đó, liền không thương tiếc nói: “Bởi vì cô không chỉ bị người ta luân phiên gian dâm, mà còn mang thai con không biết là của ai, sau khi phá thì bị cắt mất tử cung, không thể nào có con được, hiện giờ ngay cả thụ tinh ống nghiệm cũng không làm được”
Trần Phong Sinh nhíu mày giật mình.
Vài từ khóa văng vắng bên tai anh, sức chấn động thật quá mạnh.
Nghĩa là sao?