Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1561




Chương 1561

“A!” Trương Tiểu Du khẽ hô lên, vị ‘Chú Lý có chuyện gì vậy?”

Ba Lý mẹ Lý quanh năm sống ở thị trấn, rất ít khi lên Sài Gòn, nghe thấy tin này cô cảm thấy hơi đường đột và hơi bất ngờ.

Trần Phong Sinh trả lời: “Chắc không có chuyện gì nghiêm trọng đâu, là khối u lành tính mà thôi. Hôm nay lúc anh đi thăm bà ngoại vừa hay gặp được cô ấy, tiện hỏi thăm vài câu! Hình như hôm nay mới xử lý cho năm viện, đã sắp xếp xong lịch phẫu thuật rồi. Cô ấy có lẽ nhất thời quên mất nói cho em, hoặc là sợ em lo lắng!”

“Ừm..” Trương Tiểu Du gật đầu.

Cô nghĩ thầm, đợi ngày mai tan làm rồi qua đây thăm một chút Chiếc Cayenne lao ra khỏi tòa nhà bệnh viện, lúc này màn đêm đã buông xuống rồi, ánh đèn neon dần dần thắp sáng cả thành phố, từ cửa xe ô tô nhìn ra ngoài, cảnh đêm thật đẹp.

Lúc sắp dừng đèn đỏ, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi cầm thú!”

Trần Phong Sinh nghe xong, nghiêng đầu nhìn cô.

“Hôm nay em gặp Giai Lệt” Trương Tiểu Du nói với anh.

“Giai Lệ?” Trân Phong Sinh có chút kinh ngạc.

Đoán chừng anh ấy sẽ có phản ứng giống với mình, đều cảm thấy tuần trăng mật hơi ngắn, Trương Tiểu Du gật đầu: “Ừm, cô ấy đi tuần trăng mật về rồi!”

“Ừ” Trần Phong Sinh nhàn nhạt nói Trương Tiểu Du cản môi, xem xét một hồi rồi mở miệng nói: “Còn nữa, hình như lúc cô ấy hưởng tuần trăng mật bị thương rồi, trần và má cô ấy có vài chỗ bầm tím, cũng may là không bị hủy tới khuôn mặt. Em thăm hỏi một chút, cô ấy nói là lúc đi cano không cẩn thận bị đụng trúng!”

Môi mỏng của Trần Phong Sinh khẽ giật, không nói gì Đèn đỏ phía trước vẫn còn hơn 90 giây nữa, thời gian chờ hơi lâu, sợ cô bị đói bụng nên anh không khỏi có chút nóng lòng, ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ lên vô lăng.

Thấy vậy, Trương Tiểu Du tưởng rằng anh ấy bị ảnh hưởng bởi lời nói của mình, lòng nảy sinh ghen tuông: “Cầm thú, nếu anh không yên tâm về thanh mai nhỏ của mình thì đi gọi điện mà hỏi, dù sao anh cũng là bác sĩ chữa bệnh cứu người!”

“Thanh mai nhỏ?” Đôi mắt hoa đào của Trần Phong Sinh nheo lại, dường như hơi bất ngờ đối với danh xưng này.

“Hai người mười lãm tuổi đã quen nhau rồi còn gì!” Trương Tiểu Du bĩu môi.

Cô nói cũng không sai, mười lăm tuổi quen nhau, tính ra chẳng phải là thanh mai trúc mã sao!

Nghe vậy, Trần Phong Sinh khẽ nhíu mày, ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ: “Ồ, vậy anh gọi điện thoại?”

“Tùy anh!” Trương Tiểu Du nghiến răng Lời vừa thốt ra, liên thấy anh thật sự lôi điện thoại di động của mình từ ngăn chứa đồ ra, còn ấn vào danh bạ, chuẩn bị gọi đi.

Trương Tiểu Du trợn to mắt, có chút tức giận.

Nhìn thấy anh để điện thoại bên tai, dưới màn hình hiển thị dãy số đã được kết nối. Cô quay mặt đi, quay lưng lại với anh.

Trong lòng còn đang lo lắng, bỗng nghe thấy giọng nói lười biếng của anh: “Alô, anh cả”

Anh cả?

Trương Tiểu Du sửng sốt, quay đầu lại nhìn.

Chỉ nhìn thấy Trần Phong Sinh đang rảnh rỗi nhìn mình, ý cười trong đôi mắt hoa đào đầy vẻ quyến rũ xấu xa.

Cô không khỏi thầm mảng, lại bị anh trêu đùa rồi!

Sau khi nhìn thấy cô tức giận trừng mắt, Trần Phong Sinh không chọc cô nữa, trực tiếp đặt điện thoại lên bảng công cụ rồi bấm loa ngoài.

“Có việc gÏ?”

Từ đường dây truyền tới giọng nói uy nghiêm của Trần Văn Sáng.

Tính cách cũng giống như mọi lần thường thấy, bình thường lúc nói chuyện điện thoại, cũng là trầm mặc ít nói, tiếc chữ như vàng. Nhưng có thế nghe thấy tiếng thở ra hơi lâu, chắc là đang hút thuốc.

Trương Tiểu Du chợt nghĩ đến thực ra anh ta nghiện thuốc không ít, trước đây không có việc gì làm thường kẹp điếu thuốc ở ngón tay.