Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1554-1555




Chương 1554

Trong buổi tiệc không chỉ có các y bác sĩ của Khang Hoa trong chuyến công tác này mà còn có người của các bệnh viện tỉnh khác đến tham gia buổi hội thảo lần này, nên lúc này hội trường buổi tiệc đông kín người.

Trương Tiểu Du sợ anh không tìm được mình, lại ngặt nỗi có quá nhiều người nên không thể nào vẫy tay ra hiệu được, nên lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho anh, bảo anh cứ làm việc đi còn cô tự đi kiếm chút đồ ăn bỏ bụng.

Khi tin nhắn gửi đi thành công, cô thấy đôi mắt đào hoa kia xuyên qua đám đông và dán chặt vào mình.

Ánh mắt chạm nhau, khóe miệng hai người cong cong, Trương Tiểu Du lắc điện thoại với anh, sau đó đi đến chiếc bàn ăn dài bên cạnh.

Tiệc chiêu đãi theo hình thức tự phục vụ, nhiều món ăn Việt và Âu được bày trên một chiếc bàn dài phủ khăn trải màu sâm panh. Cô chưa ăn tối nên bụng trống rỗng, cô lấy một chiếc đĩa trắng từ người phục vụ, chọn những món ăn ưa thích trên lối đi.

Khi Trương Tiểu Du cúi người vừa cầm chiếc kẹp lên thì đã nghe thấy tiếng ai đó tán gẫu ở góc bàn.

“Mọi người đã nghe nói Chu Lan Vy với Bác sĩ Sinh thành đôi chưa?”

“Thật hay giả đấy?”

“Chuyện này mà giả được à? Chiều hôm qua trên đường về, hai người bọn họ người trước kẻ sau chạy tới phòng họp, bảo là đi bàn công chuyện, nhưng mà trai đơn gái chiếc thì bàn bạc được chuyện gì, lửa gần rơm lại chẳng bén mới lạ. Mà hôm qua Chu Lan Vy không mặc gì bên trong áo măng tô hết”

“Trời ơi, thế thì ấy quá đi mất! Nhưng mà nói đi phải nói lại, Chu Lan Vy cũng ghê gớm thật, chính phục được cả Bác sĩ Sinh cơ đấy..”

Trương Tiểu Du ôm trán, lúc này rốt cuộc cô đã hiểu được tại sao vừa rồi y tá Ngô Mai nói những lời khó hiểu đó.

Điện thoại bất chợt rung lên.

Cô nhìn xuống, trên đó chỉ có mấy chữ ngắn ngủi: Không được ăn đồ sống, đồ lạnh!

Chiếc kẹp trong tay Trương Tiểu Du run lên, con tôm he rơi xuống, không khỏi ngước nhìn Trần Phong Sinh ở phía xa, anh vẫn đứng ở vị trí ban đầu, micro đã cầm trên tay, có vẻ như sẵn sàng lên sân phấu bất cứ lúc nào.

Lúc này, cánh môi mỏng cong lên thành hình vòng cung, anh vừa đặt điện thoại xuống.

Tất nhiên ở khoảng cách này, anh không thể thấy rõ được, nhưng anh có thể đoán ra…

Trương Tiểu Du dẩu môi, không còn cách nào khác, đành phải quay sang khu bày các món Việt ở phía đối diện, vừa di chuyển thì chợt nhìn thấy một bóng người cao cao đang xách váy dài đi về phía mình.

Đôi mắt của Trương Tiểu Du chợt nheo lại.

Rõ ràng là trang phục của Chu Lan Vy được trau chuốt quá, cô ta lại còn đặc biệt nhờ một người bạn thời đại học tìm giúp một cửa hiệu quần áo tương đối nổi tiếng, chọn một kiểu có thể tôn được hết dáng vẻ, lại còn nhờ người trong cửa hàng trang điểm kĩ lưỡng cho mình.

Nhìn chính mình trong gương khi đó, cô ta biết đêm nay cô ta nhất định là người nổi bật nhất tứ phương.

Chiếc tà váy dài như đuôi cá như phô hết ra cơ thể mảnh mai của cô ta một cách tỉnh tế. Mặc dù nói răng trong tiệc rượu thì các mỹ nữ đều đẹp tựa mây, nhưng cô ta vẫn rất tự tin là có thể trở thành một điểm sáng nhất trong đấy. Bởi vì khi vừa vào bàn, đã có rất nhiều ánh mắt của những người đàn ông không kiềm chế được mà nhìn theo, thậm chí còn có những người đã từng bước chuẩn bị tiếp cận.

Chỉ có điều, Chu Lan Vy không có hứng thú với những ánh mắt nịnh hót này, giống như Trương Tiểu Du, sau khi cô ta vào và liếc mắt nhìn xung quanh thì dừng lại ở một dáng người cao ngất ngưởng.

Rất nhiều người đàn ông đến bắt chuyện, dù là đồng nghiệp cùng bệnh viện hay ở bệnh viện khác, Chu Lan Vy đều từ chối, chỉ đợi người đó xuất hiện. Vừa rồi, cô ta cố tình theo dõi anh, thấy anh chỉ đến có một mình, trong lòng không khỏi vui mừng khôn xiết.

Tuy rằng hôm qua không phát sinh chuyện gì cả, nhưng cũng không sao, chí ít thì khoảng cách của cô ta với mục tiêu của mình đã trở nên gần hơn một chút, thành công trong việc gây hiểu lầm giữa bọn họ, đến nỗi cô ta còn tưởng, nếu như người vợ cũ của người kia tự nhận thức được mình thì bây giờ đáng lẽ đã quay trở lại Sài Gòn từ lâu rồi.


Chương 1555

Chu Lan Vy không thể che giấu được niềm rạng rỡ trong ánh mắt, cô ta cầm tà váy và bước tới “Bác sĩ Sinh!”

Trần Phong Sinh nghe tiếng, không khỏi nhướn mày một chút.

Chu Lan Vy cầm hai ly Champagne trên tay, đưa một ly đang cầm về phía anh, giọng nói ôn hòa nhỏ nhẹ: “Đợi lát nữa anh phải lên sân khấu phát biểu thay mặt bệnh viện. Hãy uống một ly Champagne trước cho cổ họng trơn tru”

“Không cần!” Trần Phong Sinh không đón nhận, thái độ vô cùng lạnh nhạt.

Chu Lan Vy vờ như không thấy, tiến lên một bước, muốn trở thành người phụ nữ của anh tối nay: ‘Bác sĩ Phong Sinh, vậy.

Không chờ cô ta nói xong thì Trần Phong Sinh đã lạnh lùng xoay người đi, cầm microphone tiến đến bên cạnh sân khấu.

Chu Lan Vy đã đưa tay ra, nhưng nửa cái vạt áo của anh cũng không chạm vào được, cuối cùng đành giận dữ rụt tay lại. Thấy đôi chân thon dài của anh đã tiến đến sân khấu, cô ta chỉ có thể lùi về bên cạnh, muốn đứng thưởng thức ở vị trí trung tâm dưới khán đài Vừa cầm tà váy đi được hai bước thì vẻ mặt cô ta bỗng nhiên thay đối Trong tầm mắt cô ta, Chu Lan Vy tất nhiên nhìn thấy được hình ảnh người vợ cũ của Trần Phong Sinh ở một cái bàn ăn cách đó không xa, tinh thần cô ta nhất thời trở nên bất ổn, nhưng mà khi nhìn thấy trang phục cô ấy mặc, cũng chỉ là một bộ đầm bình thường, tuy đơn giản trang nhã, nhưng để so sánh với cô ta thì thật là khác biệt một trời một vực!

Chu Lan Vy liếc nhìn sức hấp dẫn của Trần Phong Sinh trên sân khấu đang dạt dào ra tứ phía, cởi chiếc áo khoác trắng ra thì bên trong là bộ Âu phục phẳng phiu, hoàn toàn không hợp với cô gái ấy, vả lại vừa rồi cũng thấy anh đi vào có một mình…

Tâm trạng đang âm u bỗng trở nên rạng rỡ trong chớp mắt, cô ta nghĩ thầm rằng người vợ cũ kia nhất định là đang cố tình theo đuổi anh như một âm hồn bất tán rồi!

Trong ánh mắt Chu Lan Vy có chút khing thường, thẳng thản cầm tà váy tiến về phía cô gái ấy.

Trong phút chốc, Trần Phong Sinh đã đứng trên sân khấu, Trương Tiểu Du cũng ngẩng đầu nhìn lên, thân hình cao lớn cường tráng đứng ở giữa khán đài, thu hút biết bao nhiêu ánh nhìn, nhưng sắc mặt anh thì không hề thay đổi, vẫn đút một tay vào túi quần như trước, tay kia cầm microphone, giọng nói trầm ấm từ trong đó truyền ra…

Đôi mắt đang nhìn lỡ đãng bỗng nhiên chạm ánh mắt cô thì đôi mắt đào hoa ấy nhất thời lại thêm hơi chút ma mị, ở dưới ánh đèn pha lê, như đang đưa đẩy câu hồn đoạt phách.

Khuôn mặt Trương Tiểu Du nóng bừng lên lên.

Thật ra, chỗ cô đứng hơi xa sân khấu một chút, thậm chí là trong góc phòng, nhưng tất cả mọi người đều đang nhìn về phía anh, mà trong mắt anh dường như lại chỉ có một mình cô.

Không thể kháng cự lại được ánh mắt thâm sâu đó, cô quay mặt đi nơi khác một chút, sau khi thở hổn hển được hai cái, Trương Tiểu Du đang định theo dõi cái dáng người cao lớn ấy một lần nữa thì tầm mắt bất chợt bị người khác chặn lại Cô cay mày, Chu Lan Vy lại đứng trước mặt cô.

Chậc, rõ là đau đầu!

Trương Tiểu Du thực sự rất khó chịu.

Nhìn Chu Lan Vy ở trước mặt, Trương Tiểu Du liền nhớ đến một người tên là Cố Yên hay là thiên kim Đại tiếu thư gì đó, nhưng mà chỉ là so sánh tương đối thôi, người thứ hai có thế đáng yêu hơn nhiều so với người này.

Sau khi kết hôn thì liền bị tình nhân quấn lấy, không nghĩ rắng sau khi ly hôn rồi vẫn còn muốn tiếp tục dây dưa.

Trương Tiếu Du không khỏi trách mó: Suy cho cùng, vẫn là do khuôn mặt tuấn tú của anh gây họa cả, lại còn đôi mắt đào hoa phong lưu kia nữa chứt Chu Lan Vy lại bắt đầu chất vấn: “Tại sao cô lại đến đây?”

Trương Tiểu Du nở một nụ cười: “Bác sĩ Vy có thể tới, tại sao tôi không thể chứ?”

“Đây là tiệc rượu chúc mừng hội thảo nghiên cứu của chúng tôi lần này, những người đến tham dự hội nghị đều là những người từ các bệnh viện lớn, đều trong giới y học, có liên quan gì đến cô!” Chu Lan Vy có phần hơi lo lắng Trương Tiểu Du chớp chớp người đưa tôi đến nhat”

“Tôi không tin!” Chu Lan Vy cười nhạt, nghĩ đến buổi tối đầu tiên cô tự mình gõ cửa đi vào phòng, cô ta cố tình chạy đến phòng tắm đưa khăn tắm, rõ ràng là cố ý đế cho mình nhìn thấy được, hồi tưởng đến điều này, giọng nói cô ta càng thêm phần châm biếm: “Nhất định cô là kẻ không mời mà tới, biết đêm nay bác sĩ Phong Sinh sẽ tham gia tiệc rượu, anh sẽ không đưa cô đi, nên cô mới bám đuôi đến đây như một âm hồn bất tán, cô thật đúng là không để vuột mất bất kỳ cơ hội nào!”