Chương 1492
Trương Tiểu Du li3m môi: “Đừng khách khí…”
Chiếc Cayenne màu đen chạy qua cổng tiến vào bên trong khu chung cư, bóng dáng bảo vệ Phạm Ân cũng biến mất qua cánh cửa phòng bảo vệ trên gương xe.
Cô thụ lại tầm mắt chuyển sang nhìn Trần Phong Sinh ngồi bên, chỉ thấy đường cong gương mặt anh rất đẹp, đôi mắt đào hoa chỉ nhìn phía trước, vẫn đang chuyên chú lái xe.
Thang máy chậm rãi đi lên, sau khi về đến nhà, thói quen gần đây của Trần Phong Sinh hầu như đã không còn là mò mãm rút một điếu thuốc từ trong túi quần ra nữa mà là đi đến nhà ăn rót một cốc nước ấm mang ta Nhét vào trong tay cô đồng thời nhếch môi hỏi: “Cơm tối em muốn ăn gï?”
Hơi nước bốc lên đọng lại trên mi mất, lông mi Trương Tiểu Du rung động hai lần: “Tùy đi”
Bồng dưng, Trần Phong Sinh duỗi bàn tay to đến thẳng miệng cô rồi nhét thứ gì đó vào.
“Anh làm gì thế!” Trương Tiểu Du tức giận hất tay anh ra.
Trần Phong Sinh nhíu mày, miễn cưỡng hỏi cô: “Em quên những lời chủ nhiệm Diệp nói rồi sao? Nếu không muốn ăn thì có thể lựa chọn ăn một ít thực phẩm ít đường, ít calo! Táo đỏ cùng chà là đỏ rất tốt cho sức khỏe! Ngày mai tan làm về, anh sẽ mua cho em ít hạt dẻ ăn thử xeml”
Trương Tiểu Du lấy ra thứ đã bị nhét một nửa vào trong miệng, thật đúng là chà là đỏ và đậu phộng.
Quai hàm khẽ chuyển động, vị ngọt của chà là đỏ và mùi thơm của đậu phông lan tỏa trong khoang miệng.
Trần Phong Sinh nhìn cô từ trên cao, giọng nói trầm thấp lượn vòng i tiến vào trong tai cô: “Bà Trần à, hiện tại có muốn ăn gì không, cơm tối em muốn ăn di”
Mấy chứ quen thuộc khiến dây thần kinh của Trương Tiểu Du run lên “Cầm Thú!”
Cô đột nhiên gọi anh một tiếng, nhai kỹ ròi nuốt xong chà là đỏ cùng đậu phộng trong miệng, như sợ anh không nghe rõ, cô thong thả nói: “Tôi đã sớm không còn là bà Trần của anh nữa, vì sao hôm nay ở bệnh viện, cùng với vừa rồi, anh vẫn còn gọi tôi là bà Trần trước mặt những người khác?”
Hơn nữa trước mặt người ngoài cũng thôi, hiện tại lại chỉ có hai người bọn họ.
Trương Tiểu Du khép hờ đôi mắt, trong lòng như có kim châm, vừa chua vừa chát nói: “Nếu anh vì đứa bé, vậy thì hoàn toàn không cần thiết phải làm vậy Trần Phong Sinh nghe vậy, lông mày khẽ nhíu lại, ánh mắt nhìn về phía cô có chút khó tin.
Trương Tiểu Du thầm thở dài, tuy không muốn để lộ ra mặt yếu ớt, nhưng giọng nói khàn khàn vẫn bán đứng cô, cô dùng hai tay vỗ về bụng dưới: “Tôi biết, anh muốn đứa nhỏ này! Nhưng, tôi cũng rất muốn nó, xem như tôi cầu xin anh được không, anh không nên cướp nó từ tôi, cũng không được cướp!”
Nói xong câu cuối cùng, cô gần như dùng giọng điệu khẩn cầu, như là hy vọng có thể thuyết phục anh không cướp con với mình.
Trên mặt Trần Phong Sinh không có chút cảm xúc dao động nào, chỉ có sự trầm tĩnh, anh hỏi lại: “Anh nói muốn cướp nó từ khi nào?”
Trương Tiểu Du mím chặt miệng, lặp lại những lời anh từng nói: “Anh nói nó là con của anh, anh muốn nó…”
Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ ràng, ngày đó ở sân bay, sau khi anh biết chuyện có con đã tức thành dáng vẻ kia, chỉ hận không thể bóp cổ cô, cảnh cáo cô không được lén mang con của anh đi, cùng với nhắc đến quyền được làm bố của anh!
Trần Phong Sinh nhếch khóe môi, dáng vẻ như bị những lời cô nói chọc cho tức đến bật cười.
“Anh còn nói, nó là của chúng taI” Anh cúi người tiến lên, gương mặt điển trai đến gần, trong đôi mắt đen như mực là bóng hình cô, anh nói: “Bà Trần đầu đến cuối anh chưa từng muốn ly hôn với em!”
Anh lại bắt đầu mập mờ gọi cô như vậy rồi Cảm giác hoa mắt chóng mặt lại tới nữa, Trương Tiểu Du có chút hoảng hốt.
Chờ đến lúc nghe rõ câu nói sau cùng của anh, sau lưng cô như bị người ta phan cho một côn điện, chấn động đồng thời còn có không dám tin trừng mắt nhìn anh, hai nắm chặt, lưng lấy một tư thế vô cùng cứng ngắc tựa vào trên ghế sofa: “Anh chưa từng nghĩ đến sao?”