Chương 1442
Trần Phong Niên nghe vậy, ánh mắt nhất thời trở nên thâm thúy hắn, im lặng hai giây sau anh mới nói mấy lời sâu xa: “Bởi vì em đã hủy mất lễ cưới của anh, cho nên, em phải chịu trách nhiệm!”
Không riêng gì Tô Yến kinh ngạc giật mình mà thậm chí Trương Tiểu Du còn giật mình đến che miệng.
Cái đệch, tin hot nha!
Từ trước đến nay Trần Phong Niên vẫn luôn là người thuộc phái hành động, nếu có thể hành động luôn thì sẽ không cần nói nhiều, thừa dịp Tô Yến còn đang chấn động mở to hai mắt, anh liền cúi người, dứt khoát vác luôn cô nàng trên vai, tiếng giày da nhanh chóng vang lên, hai người ra khỏi nhà hàng.
Chờ đến lúc Trương Tiểu Du phản ứng kịp, mọi người cũng đã đi xa.
Người đàn ông đeo kính mắt ngồi đối diện cũng sợ ngây người, chờ đến lúc phản ứng kịp đuổi theo thì cô cũng vội vàng đứng dậy, cầm túi xách đi theo.
Bên ngoài nhà hàng phồn hoa ngựa xe như nước, nào còn có thể nhìn thấy bóng dáng hai người kia, Trương Tiểu Du nhìn xung quanh hai bên trái phải hồi lâu, kinh ngạc lên tiếng hỏi: “Ơ, mọi người chạy đi đâu rồi?”
“Anh hai anh đã vác người lên xe chạy mất rồi!”
Trương Tiểu Du quay đầu lại thì nhìn thấy Trần Phong Sinh theo đuôi đi đến trước mặt mình.
Cô nuốt nước miếng, không xác định lắm hỏi: “Cầm Thú, anh hai thật sự hủy bỏ hôn lễ rồi sao?”
Trần Phong Sinh nhếch môi.
Nghe được đáp án này, trong nội tâm Trương Tiểu Du thậm chí còn có một chút kích động.
Giống như trong tiềm thức của cô, cô cảm thấy Tô Yến và Trần Phong Niên cuối cùng vẫn sẽ đến với nhau, dù sao giữa hai người bọn họ còn có Linh Nhi, có cắt quan hệ cũng không đứt, hơn nữa còn rất loạn.
Quay đầu nhìn về phía người đàn ông đi xem mắt còn đang đứng ở ven đường, vẻ mặt bị đả kích, cô rất không phúc hậu mà cười lắc đầu thở dài Hãy, thật đáng thương!
Tuy nói trước đó cô đánh giá rất đúng trọng tâm, đối phương có thể xem như là một đối tượng kết hôn không tệ, nhưng không có so sánh sẽ không có tốn thương, so với với Trần Phong Niên toàn thân lộ ra khuôn cách tổng giám đốc bá đạo thì anh giai xem mắt này thật sự không có gì để cạnh tranh!
Trương Tiểu Du hết sức cảm thán, khóe mắt nhìn thấy anh họ của anh ta cũng đi đến.
Sau khi nói mấy câu với người đàn ông đeo kính mắt thì anh ta lại đi về phía cô, nhất thời cô không khỏi giật mình một cái, lúc này cổ tay bỗng nhiên bị người ta bất được.
Trương Tiểu Du cúi đầu nhìn, nhíu mày hỏi: “Anh muốn làm gì “Nơi này không tiện bắt xe, anh đưa em về!” Trần Phong Sinh nói xong thì dất tay cô đi đến chiếc xe đen của mình.
Trương Tiểu Du vốn muốn từ chối, nhưng sau khi nhìn thấy ông anh họ kia, lời đến bên miệng vẫn nuốt lại, để mặc anh tùy ý nhét mình vào ghế lái phụ của Cayenne.
Buổi tối đường xá rất thông thoáng, hầu như không bị kẹt xe chỗ nào, hơn hai mươi phút đông hồ sau, xe của bọn họ lái vào chung cư Lâm Giang, dọc đường đi, vì tránh phải nói chuyện với nhau, Trương Tiểu Du vẫn luôn nghiêng đầu tựa vào trên ghế ngồi giả vờ ngủ, trên người cảm thấy ấm áp, một chiếc áo khoác rộng rãi khoác lên, quanh quần bên chóp mũi là mùi hương quen thuộc của người đàn ông, cô chỉ có thể nín thở để bản thân không bị chịu ảnh hưởng, Mãi đến khi nghe thấy bảo vệ Phạm Ân lên tiếng chào hỏi, cô mới làm bộ như vừa tỉnh ngủ Xe giảm tốc độ, đôi mắt đào hoa của Trần Phong Niên nhìn về phía cô, giống như đang giải thích với cô: “Mấy ngày nay anh đến SH công tác, buổi chiều nay mới trở về!”
“Ừa” Trương Tiểu Du thấp giọng đáp lại.
Phía trước chính là tòa nhà cô ở, Cayenne vững vàng dừng lại trước cửa tòa nhà.