Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1436




Chương 1436

Cô đành phải lên tiếng thúc giục: “Cầm Thú, anh còn chưa ăn xong hả?”

Động tác trong tay Trần Phong Sinh vẫn không dừng, không đầu không đuôi nói câu: “Không muốn ăn quá nhanh!”

“Vi sao?“ Trương Tiểu Du nhíu mày.

Trần Phong Sinh lại không trả lời, đôi mất đào hoa câu lòng người kia lại nâng lên nhìn cô, cứ thế nhìn chăm chú cô không chớp mát, ánh mắt thâm trầm, giống như một cái động u tối hút người vào.

Trương Tiểu Du một lần nữa khép hờ mắt, không lên tiếng.

Cuối cùng, chờ đến khi canh trong bát cũng không còn sót lại một giọt, Trần Phong Sinh mới buông đôi đũa trong tay xuống.

Thấy anh đứng dậy bày ra tư thế muốn thu dọn, Trương Tiểu Du vội vàng đứng lên theo: “Bát đũa cứ để tôi dọn là được, anh mau về đi!”

“Anh giúp em!” Trần Phong Sinh vẫn kiên trì nói Trương Tiểu Du không lay chuyển được anh, chỉ đành thuận theo anh vậy.

Mắt thấy thời gian từng phút từng giây trôi qua, đồng hồ treo trên tường đã điểm 8 giờ rưỡi mà bóng dáng cao ngất kia của Trần Phong Sinh vẫn bận rộn ở, trong phòng bếp, cô đứng ở trước cửa sổ sát đất bước vài vòng, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn đi về phía phòng bếp, Trần Phong Sinh quay lưng về phía cô, anh đứng trước bồn rửa, tiếng nước chảy ào ào vang lên.

Trương Tiểu Du li3m khóe môi: “Cầm Thú, anh rửa bát xong chưa hẩ? Nếu rửa xong rồi thì..”

Lúc bước chân cô vừa đến phía sau lưng, Trần Phong Sinh đột nhiên tắt vòi nước xoay người lại, một bóng mờ bao phủ xuống, Trương Tiểu Du bất ngờ không kịp đề phòng, lảo đảo trực tiếp té ngã ra sau.

Nhưng lại được anh đúng lúc đỡ lấy: “Cẩn thận một chút”

“Trên lưng bị cánh tay có lực của anh quấn quanh, nơi lòng bàn tay cô đặt là bờ ngực săn chắc của anh, Trương Tiểu Du hẳng giọng một cái, cố gắng trấn định bày tỏ: “Khụ! Tôi đã đứng vững rồi, anh buông ra đi!”

“Không muốn buông”

Trương Tiểu Du bối rối cần môi: “Cầm Thú.

Bị anh gần như là dùng tư thế ôm vào trong ngực, đường nét gương mặt lần lượt thay đổi vì ánh đèn trên đỉnh đầu, thấy cô tâm thần có chút hoảng hốt, trống ngực cũng không chịu khống chế mà đập loạn lên.

Một bàn tay to khác của Trần Phong Sinh bổng dưng cầm lấy tay cô, vết chai ở lòng ngón tay ma xát với làn da của cô: “Cá Vàng Nhỏ, em còn nhớ món sinh nhật em tặng anh vào bốn năm trước không?”

Quà sinh nhật Trương Tiểu Du giống như bị phỏng Bốn năm trước vì đền bù sinh nhật cho anh, hai người cùng nhau ăn cơm, rồi sau đó anh đưa cô về nhà, nói rắng anh muốn quà sinh nhật là cô.

Trương Tiểu Du căng thẳng lắc đầu: “Tôi không nhớ rõ nữa!”

“Không sao, anh nhớ rõ là được!” Gương mặt điển trai của Trần Phong Sinh cúi thấp xuống, trong đôi mắt đào hoa phản chiếu gương mặt của cô.

Cô không kịp né tránh, cánh mũi cao thẳng của anh cũng đã chạm vào mũi cô, chóp mũi anh đè lấy chóp mũi cô, hơi thở nóng bỏng càng lúc càng gần, cảng lúc cảng gần…

Ma xui quỷ khiến thế nào, vậy mà Trương Tiểu Du lại chậm rãi nhảm hai mắt lại.

Có lẽ là vì mới vừa vừa trong đôi mắt đào hoa của anh thật sự quá mức thâm thúy, cũng có lẽ là vì cô bị anh mê hoặc, mà trong nháy mắt đó, đầu óc cô trống rồng, từ bỏ vùng vẫy.

Cảm nhận được hơi ấm kia đang đến gần, lòng bàn chân Trương Tiểu Du như nhũn ra, ngay cả hơi thở cũng trở nên đồn dập, Một giây sau, môi mỏng chỉ thiếu chút nữa là dán lên môi cô.