Chương 1435
‘Vẻ mặt Trương Tiểu Du ngưng trọng.
Trần Phong Sinh mang theo hai chiếc túi shopping, môi mỏng khẽ nhếch, tiếng nói trầm thấp như là ánh hoàng hôn trầm ấm bên ngoài cửa sổ: “Cá Vàng Nhỏ, ngày đó lúc ly hôn, sau khi bước ra khỏi cục dân chính, không phải em nói muốn mời anh ăn bữa cơm chia tay sao, hôm nay coi như bổ sung lại đi!”
Trương Tiểu Du li3m li3m môi, nghĩ tới hôm nay dù sao cũng là sinh nhật anh, cuối cùng cô cũng buông lỏng gật đầu: “Được, vậy anh ăn cơm nước xong thì rời đi”
“Ừ!” Trần Phong Sinh thấp giọng đáp lại.
Ánh trời chiều bên ngoài cửa sổ sát đất đã trở nên mơ hồ, chỉ còn lại loáng thoáng chút ánh vàng đọng lại trên cánh hoa hồng, hai tay Trương Tiểu Du bưng cốc nước, nhiệt độ cũng dần trở nên lạnh.
Cô chỉ cần thoáng ngước mắt là có thể nhìn thấy bóng dáng cao ngất trong phòng bếp kia.
Khói đầu, tiếng xoong nồi vang lên, Trần Phong Sinh đeo tạp đề, bận rộn trước bếp lò, trong phòng tràn ngập hương vị món ăn gia đình ấm áp, mấy phút sau, chỉ nghe thấy giọng anh gọi vọng lại bảo cô ra ăn cơm.
Trương Tiểu Du đứng dậy đi đến, trên bàn cơm đã dọn xong sáu món ăn và một bát canh, trông rất ngon mắt.
Tài nghệ nấu nướng của anh vốn rất tốt, trong bốn năm kết hôn, dù cho có ít nhất ba năm rưỡi quan hệ của hai người luôn trong thời điểm đóng băng, nhưng thói quen trong nhà anh luôn là người vào bếp vẫn chưa từng thay đổi Trương Tiểu Du rũ mắt nhân lấy đôi đũa anh đưa, cô kéo ghế dựa ngồi xuống, Trần Phong Sinh ngồi xuống đối diện cô, trong bát canh còn tỏa ra hơi nóng lượn lờ, nếu không phải giấy chứng nhận ly hôn còn đặt ở trong ngăn kéo, cô sẽ hoảng hốt nghĩ rắng cuộc hôn nhân của bọn họ còn chưa kết thúc.
Lúc Trương Tiếu Du nhét miếng cơm trắng vào miệng, đột nhiên nghe được anh nói một câu: “Đã rất lâu không được ăn bữa cơm ngon như vậy rồi!”
“Chẳng lẽ gần đây anh không được ăn bữa cơm nào tử tế sao?” Nghe vậy, cô theo bản năng bật thốt lên hỏi.
Trần Phong Sinh cong môi, dừng một chút sau đó chậm rãi nói: “Ăn không ngon, ngủ không yên!”
Trương Tiểu Du khựng đũa lại, bị ánh mắt sáng quác của anh nhìn vào, cô.
có chút không chống đỡ nổi, thừa dịp cúi đâu gắp rau mà tránh được, sau đó dừng một lát mới nói sang chuyện khác: “Cầm Thú, chuyện của Lương Vũ Như… tôi đã nghe Ngô Huỳnh Đông nói hết rồi!
“Ừ! Trong đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh thoáng chút căng thắng.
Thấy khóe miệng cô nhúc nhích, vì không muốn nghe thấy tên bạn trai cũ từ”
trong miệng cô nên anh trầm giọng nói: “Ăn cơm thôi Ăn thì ăn!
Trương Tiểu Du cảm thấy tốn hơi thừa lời, trực tiếp nuốt lại lời nói cảm ơn, tức giận cần miếng thịt gà.
‘Sau đó không nói gì nữa, hai người mặt đối mặt, yên lặng ăn cơm.
Dù sao bọn họ cũng đã sống rất lâu trong căn hộ này, hơn nữa còn từng có rất nhiều ký ức tại nơi này, nhất là từ trong phòng ăn còn có thể nhìn thấy chiếc giường lớn ở trong phòng ngủ, nơi mà hai người sống chung, Trương Tiểu Du cảm thấy chỗ nào cũng đều rất mất tự nhiên.
Cơm trong bát cô đã sớm ăn hết, chiếc đũa cũng buông xuống, Trần Phong Sinh ngồi ở đối diện cô thì vẫn ăn uống hăng say như cũ, nhưng tướng ăn vẫn rất tao nhã, nhai kĩ nuốt chậm.
Trương Tiểu Du nghiêng đầu nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, bên trong những khung cửa sổ của tòa nhà đối diện, đã có rất nhiều nơi sáng đèn.