Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1426




Chương 1426

Trương Tiểu Du nhíu mày.

Ánh sáng trong mắt Trần Phong Sinh bỗng nhiên đạt tới cực thịnh, anh cúi thấp đầu ghé sát vào cô, hơi thở mang theo chút nóng bỏng, phả vào trên mặt cô, rất có cảm giác muốn gây chuyện: “Trả lời anh đi, nếu anh và Giai Lệ mà hẹn hò, có phải em sẽ để ý đến không?”

“Có gì hay mà tôi phải để ý chứ!” Trong lòng Trương Tiểu Du u ám, tính cách quật cường từ trong xướng khiến cô không nguyện thừa nhận: “Anh và Giai Lệ hẹn hò, đâu có liên quan gì đến tôi chút”

Trần Phong Sinh nghe vậy, trong nháy mắt vẻ mặt liền trở nên ám đạm Trong đôi mắt hoa đào dường như có chút cảm xúc mất mát thoáng qua, nhưng vì quá nhanh cho nên khiến người ta không thế nảm bắt được.

Lúc một lần nữa đứng thẳng người tựa vào trên vách tường, một chân Trần Phong Sinh co lên để trên tường trông rất lười biếng, anh khẽ hừ lạnh một tiếng “Vi đế có thể ở bên Ngô Huỳnh Đông mà em đúng thật là dám làm!”

Trương Tiểu Du sửng sốt, lập tức cô nghĩ đến có thể là những lời hai tên côn đồ nói đã bị anh nghe được.

Khóe miệng khẽ nhúc nhích hai lần, nhưng cô vẫn không giải thích điều gì, chỉ hé miệng rồi giữ nguyên như vậy, mà cô im lặng không nói, ở trong mắt Trần Phong Sinh lại trở thành thái độ thừa nhận.

Lúc này cô em họ Chu Thị Linh cầm theo túi thuốc chạy về: “Em đã mua xong thuốc rồi!”

“Thế chúng ta đi thôi!” Trương Tiểu Du gật đầu.

“Anh đưa hai người trở về!” Trần Phong Sinh khẽ nheo đôi mắt hoa đào lại ‘Vừa rồi lúc Chu Thị Linh đến hiệu thuốc mua thuốc, ngoài việc nhận lấy đơn thuốc trong tay Trần Phong Sinh thì cô nàng còn cầm thêm một tấm chỉ phiếu, lúc này sao khi mua thuốc xong rồi thì đương nhiên phải trả lại tiền bạc.

“Anh rể… , không đúng, anh và chị em đã ly hôn rồi!” Chu Thị Linh hiển nhiên còn chưa tiêu hóa xong cái sự thật này, vẻ mặt cô nàng có chút xấu hổ, cô nàng hắng giọng nói: “khụ khụ, nếu cứ gọi anh rế thì có hơi quá miệng, sau này em nên gọi anh là gì đây, bác sĩ Sinh hay là anh Trần ạ?”

Trần Phong Sinh thì lại nói với vẻ rất sâu xa: “Không cần sửa lại, em có thể tiếp tục gọi như vậy!”

Trương Tiểu Du siết chặt ngón tay.

Lúc đi ra khỏi tòa nhà khám bệnh, vừa mới bước xuống bậc thang sau cùng, bỗng nhiên có chiếc xe màu rám nảng có rèm che dừng ngay ở cổng, cửa kính xe hạ xuống, một giọng nam trầm ấm truyền đến: “Cá Nhỏ!”

Ba người đều dùng bước.

Cửa ghế lái được mở ra, Ngô Huỳnh Đông mang theo vẻ mặt vội vàng đi xuống: “Cá Nhỏ, em không sao chứ!”

Trương Tiểu Du theo bản năng lắc đầu, vừa định nói gì đó thì đột ni nghe thấy cô em họ bên cạnh thì thào hô nói: “Anh rể..”

Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, chẳng biết từ lúc nào bóng dáng cao ngất của Trần Phong Sinh đã chạy tới trước chiếc Cayenne, anh cúi người ngồi vào trong xe, sau đó khởi động xe, nhanh chóng lao vút đi như mũi tên biến mất ở’ trong bóng đêm, vô tung vô ảnh.

Đêm tối lại thêm hai hướng ngược nhau cho nên Ngô Huỳnh Đông vẫn chưa.

chú ý tới Trần Phong Sinh, chỉ cho là có mình em họ ở cùng với cô, vì thế anh ta bước nhanh tới trước mặt cô: “Cá Nhỏ, anh đưa hai người về nhà, lên xe trước rồi nói sau!”

“Được!” Trương Tiếu Du hoảng hốt gật đâu.

Cô và cô em họ đều ngồi ở ghế sau, dọc đường đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Thị Linh đều nhăn lại, ánh mắt đánh giá qua lại trên người hai người bọn họ, cho dù Ngô Huỳnh Đông có chủ động bắt chuyện cô nàng cũng không đáp, sau khi tiến vào khu chung cư, gần như chỉ thấy cô nàng đạp cửa xe phi xuống.