Chương 1409
Ban đêm lúc về đến nhà, ánh thấy đèn cửa số không sáng thì quyết định ngồi trên xe đợi, cuối cùng lại thấy được cảnh Trương Tiếu Du và Ngô Huỳnh Đông từ trên xe bước xuống.
‘Tống Giai Lệ vừa tỉnh dậy sau hôn mê nên vẫn còn mơ màng. Mắt hạnh kinh ngạc nhìn anh ở khoảng cách gần đến nỗi chỉ cần hơi vươn tay ra là có thể với tới. Cô ta có thể thấy được sự lo lắng giữa lông mày anh nên mới giật mình hỏi: “Phong Sinh, có phải sau khi em hôn mê anh đã rất lo lẳng không?”
“Ừ! Trần Phong Sinh gật đầu.
Tổng Giai Lệ nói với giọng khó tin: “Nếu anh lo cho em, vậy có nghĩa là trong lòng anh vẫn có em đúng không?”
“Giai Lệ, về công, anh là bác sĩ trưởng chăm sóc em, anh là người cứu em về!” Giọng Trần Phong Sinh rất đỗi trầm thấp: “Còn về tư, dĩ nhiên anh sẽ lo lắng cho em. Bởi vì anh không những coi em là bạn mà còn coi em là ân nhân. Em hiểu không?”
Tổng Giai Lệ biết anh đang nói đến chuyện ân huệ ở New York khi cô ta không màng đến nguy hiểm báo cảnh sát cứu anh từ tay tên giết người.
Tinh thần hơi chao đảo như có gì đó vụt qua rất nhanh. Cô ta thoái mái cười: “Em hiểu”
“Phong Sinh, em thành thật xin lỗi. Anh nói đúng, là do em nhất thời nghĩ quẩn nên đã làm ra chuyện ngu ngốc! Anh yên tâm, sau này em sẽ không làm vậy nữa. Thật ra từ lúc em mở mắt ra thì trong chớp mắt, em cảm thấy mình ngu lầm. Bản thân em không thế tin được mình lại làm như vậy. Đúng là quá ngu xuấn, may rằng anh đã cứu eml”
“Chuyện trước đây là do một mình em hiếu lầm cho rằng chúng ta có thể yêu nhau tiếp nên mới dẫn đến chuyện nghĩ quần đêm ấy…Có lẽ do chết đi một lần, nhìn mọi chuyện đơn giản đi một chút cũng có thế chấp nhận được rằng duyên phận giữa chúng mình đã hết thật rồi. Nhưng thật ra nếu em chịu nghĩ thoáng đi thì mọi chuyện cũng chẳng có gì, em còn muốn trải nghiệm thêm mấy mấy chục năm cuộc đời nữa thì sao có thế từ bỏ như vậy được!”
Bên trong đôi mắt hạnh cũng Tống Giai Lệ giờ đây cũng còn lại ý cười chứ chẳng còn nước mắt. Giống như sống lại nơi Niết Bàn, nói vô cùng thật tình: “Em xin lỗi vì đã tạo ra rắc rối cho anh. Em là loại phụ nữ cầm lên được thì cũng buông xuống được nên chúc phúc cho hai người!”
Trần Phong Sinh sững sờ, nhưng anh lại vui nhiều hơn.
Mọi chuyện kết thúc như vậy thì anh là người vui nhất. Quen nhau năm mười lăm tuổi, cô ta đã bỏ ra rất nhiều thứ với anh, đã vậy còn có thêm công ơn nên anh không hy vọng cô ta trở thành người phụ nữ sĩ mê bi lụy vì tình cảm.
Nhưng khi nghe được bốn chữ cuối cùng của cô ta, thần sắc giữa đầu lông mày bỗng chùng xuống.
Bọn họ.
Cặp mắt đào hoa của Trần Phong Sinh chợt tối đi, anh chỉ trầm giọng nói một câu: “Giai Lệ, em nghĩ ngơi cho tốt!”
Lúc anh chuẩn bị đứng lên, Tống Giai Lệ như nhớ ra chuyện gì đó bèn gọi anh lại: “Phong Sinh, còn một chuyện nữa…”
“Chuyện gì?” Trần Phong Sinh ngước mắt lên.
“Xin lỗi, em còn phải giải thích với anh!” Vẻ mặt Tống Giai Lệ vô cùng xấu hổ lẫn nhục nhã, sau đó mới nói với giọng mệt mỏi: “Ban đầu em hiếu lầm chuyện hợp đồng hôn nhân giữa anh với cô Trương là do có ước hẹn bốn năm với em, cho rằng anh vẫn luôn đời em…Nên em sợ lúc hợp đồng của hai người kết thúc thì cô Trương sẽ không chịu ly hôn, em đã tìm người. phác thảo lại một phần nội dung của thư thỏa thuận ly hôn rồi nhét vào vali anh!”
“Em nói gì!” Trần Phong Sinh nhìn cô với ánh mắt khiếp sợ: “Em là người chuẩn bị thư thỏa thuận ly hôn?”