Chương 1403
Không biết do anh ta cố tình nói như vậy hay đó là sự thật nhưng nhờ những câu đó mà không khí giữa hai người đã bớt phần nào gượng gạo.
Trong lòng Trương Tiểu Du vô cùng biết ơn nên không khỏi nói với giọng cảm ơn: “Xem ra mấy năm này anh cũng cực lâm!”
Ngô Huỳnh Đông mm cười. Anh ta không nói thêm gì nữa, giữa lông mày cũng đã có vẻ trưởng thành chín chắn hơn.
Lúc trời sập tối, một chiếc xe con màu nâu đen đi rãi đi vào cư xá Lâm Giang. Rất nhiều cửa sổ vẫn còn sáng đèn, Trương Tiểu Du chỉ cho tài xế chỗ cô ở trong tòa nhà trước mặt.
Cánh tay Ngô Huỳnh Đông bị thương nên không lái xe được. Vì vậy anh ta đã gọi tài xế Từ Hà Bắc về lại Hà Nam tốn rất nhiều thời gian. Bởi vì cô phải đưa anh ta vào viên băng bó vết thương nên Tô Yến và đông nghiệp trong đãi đã lên xe về: trước. Lúc ra khỏi bệnh viện thì đã qua giờ cao điểm, cộng với chuyện Hà Bắc vốn vẳng vẻ, Ngô Huỳnh Đông không yên tâm để cô về một mình nên đã ngỏ lời đưa cô về.
Bởi vì bây giờ không gọi được xe nên Trương Tiểu Du cũng không từ chối mà thản nhiên đồng ý, Xe dừng lại, cô mở cửa sau ra rồi bước xuống, Ngô Huỳnh Đông cũng xuống chung với cô. Thấy thế, Trương Tiểu Du không cầm lòng được mà nói thêm một câu: “Huỳnh Đông, cảm ơn anh!”
“Không có gì!” Ngô Huỳnh Đông cười cười, đứng yên ra hiệu nói: “Đưa phật phải đưa đến tận tây thiên. Anh nhìn em đi vào!”
Lúc trước khi hai người yêu nhau thời đại học, anh ta vẫn thường đưa cô đến tận cửa kí túc xá rồi đứng đó trông cô đi vào hoặc đi ra. Anh ta không có bắt cứ suy nghĩ dư thừa nào bởi Ngô Huỳnh Đông biết sẽ chẳng còn khả năng nào nữa. Anh ta đơn giản chỉ muốn tìm về những hồi ức đáng nhớ ấy.
“Được!” Trương Tiểu Du gật đầu, ánh mắt lướt qua cánh tay trái đang bị thương của anh ta. Vừa nhớ đến chuyện Ngô Huỳnh Đông bị thương phần lớn cũng do mình nên vẫn quan tâm nói thêm: “Vậy anh về nhà nhớ làm theo những gì bác sĩ dặn rồi bôi thuốc đúng giờ nha!”
Lúc chuẩn bị đi lên lâu thì đột nhiên nghe thấy tiếng đóng mạnh của xe.
Trương Tiểu Du giật nảy mình.
Trương Tiểu Du nhìn sang theo bản năng khi vừa nghe thấy tiếng động thì lại thấy chiếc Cayenne màu đen chẳng biết đã đậu từ khi nào. Trần Phong Sinh vứt mấu thuốc lá trong tay xuống đất rồi dùng giày da chà lên. Anh nhanh chóng sải bước tiến về phía bọn họ. Âm thanh đóng cửa khi nấy cũng phát ra từ chỗ anh.
Xem ra không phải anh vừa về. Xe tắt đèn mở, mà lúc mở cửa xe ra lại xuất hiện một làn sương mù lớn vây quanh Trong đêm tối, Trần Phong Sinh híp cặp mắt đào hoa lại lần lượt quan sát hai người bọn họ, sau đó dừng trên mặt cô: “Bà xã Trần, tại sao anh gọi điện mà em không bắt máy?”
Khóe miệng Trương Tiếu Du nhếch lên. Cô không trả lời Bởi vì cô cố tình không trả lời điện thoại của anh. Mỗi khí nhìn thấy hai chữ “cầm thứ” xuất hiện trên màn hình, cô sẽ yên lặng nhét vào túi.
Thấy cô không trả lời, sảc mặt Trần Phong Sinh cảng tệ hơn. Ngô Huỳnh Đông sợ anh hiểu lầm gì đó nên vội vàng chủ động mở miệng: “Anh Trần, tôi với Cá nhỏ..”
Tiếng nói bông kết thúc tại đó, nhưng có ai đó nhẹ nhàng kéo anh.
Ngô Huỳnh Đông sững sờ. Anh ta kinh ngạc nhìn về phía Trương Tiểu Du đưa tay nắm lấy tay mình bên cạnh, ngón tay của cô đã đụng vào mu bàn tay của anh ta. Đầu ngón tay lạnh buốt truyền nhiệt độ đến khiến tìm anh ta không, khỏi tan chảy. Trong giây lát, Ngô Huỳnh Đông cũng không nói thêm câu nào.