Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1400




Chương 1400

Trong lòng chợt dâng lên chút hoảng loạn. Anh im lặng một chút mới nhếch môi nói: “Tối qua lúc anh ra khỏi bệnh viện có chút chuyện bất ngờ. Giai Lệ..”

Trương Tiểu Du chợt lên tiếng ngắt lời anh: vất óc suy nghĩ những chuyện này với em!”

Bởi vì cô đã biết hết rồi ‘ầm thú, anh không cần phải Trần Phong Sinh nhíu mày, sau đó lại nhếch lên. Hình bóng mạnh mẽ đi về phía cô. Cánh tay chống trên lưng ghế sô pha, bên trong cặp mắt đào hoa sáng ngời đầy ranh mãnh: “Không phải anh đã nói em không được ghen rồi sao?”

Anh cúi mặt xuống, mỗi câu mỗi chữ đều phà hơi thở vào mặt cô. Vừa nóng.

bỏng lại vừa quen thuộc khiến Trương Tiểu Du sỉ mê mấy hồi Cô dùng sức cần chặt răng mới có thể khiến mình bình tĩnh.

“Cầm thú, thật ra em có chuyện muốn nói với anh nhưng xem ra không cần nữat” Trương Tiểu Du chỉ tay về phía bàn trà. Cô cứng nhắc sờ tập tài liệu hai giây rồi đưa cho anh: “Anh cầm đi”

“Cái gì?” Trần Phong Sinh nhíu mày.

Trương Tiểu Du thấy anh nhận lấy mới hít một hơi thật sâu rồi nói: “Em đã ký xong rồi!”

Trần Phong Sinh nhận lấy tập giấy. Cặp mắt đào hoa lướt sơ qua nhưng anh lại nhìn thấy năm chữ to bắt mất đầu tiên.

Khóe mắt và lông mày vẫn nhếch lên ý cười lười nhác giờ đây cũng chẳng cò nữa.

Giống như cầm tờ xét nghiệm mà bác sĩ đưa anh ở khoa cấp cứu năm ấy.

Ngón tay thon dài của anh xiết chặt khiến trang giấy trong tay vang lên tiếng rì rào. Con ngươi đào hoa co chặt, bên trong ánh mắt như khí độc xuyên qua rừng.

“Bà xã Trần, ý của em là g Trương Tiểu Du ngồi thẳng lưng, cảm giác cả người như bị sô pha hút vào rơi đến nơi không thật. Lúc này cô muốn bịt chặt hai tai rồi hét lớn về phía anh.

Đừng có gọi tôi là bà xã Trần nữa!

Bởi vì anh càng gọi, lòng cô càng chùng xuống.

Trương Tiểu Du đứng dậy từ bóng anh, cô nghiêng người đi sang một bên: “Em đã ký tên trên thư thỏa thuận ly hôn rồi nên lúc nào đến cục dân chính làm thủ tục cũng được hết. Nếu đã hủy bỏ mối quan hệ giữa chúng ta rồi thì bất cứ thứ tài sản nào của anh em đều không cần!”

Thật ra cô chưa từng lật thư thỏa thuận ra bởi vì cho dù nội dung bên trong là gì đi nữa thì cũng không cần thiết.

‘Sau khi trở về từ bệnh viện. Khi bóng đêm bên ngoài ngày càng tối cộng với chuyện chỉ nghe được giọng nữ máy móc vang lên mỗi khi gọi cho anh nên trời vừa hửng sáng, cô đã mở nắp bút ký tên mình vào trang cuối.

Trần Phong Sinh quãng thư thỏa thuận ly hôn trong tay xuống bàn. Anh nhanh chân bước đến bên cô, cặp mắt đào hoa híp lại rồi quát khẽ: “Anh hỏi em có ý gì”

Anh nhấn mạnh chữ cuối khiến cả phòng khách như vang vọng lại.

Trương Tiểu Du hơi ngước mắt lên thì đột nhiên lại bị ánh mắt hung ác.

nham hiểm của anh khóa lại. Trong nháy mắt, cô cảm giác như mình bị thôi miên. Trương Tiểu Du chợt phát hiện ra cô văn không hiểu anh, như lúc này đây, dường như cô cũng chẳng hiểu tại sao anh lại nổi giận.

Đây chẳng phải là điều anh muốn sao?

Cô xiết chặt lòng bàn tay khiến mồ hôi thấm ướt từng đường vân: “Cầm thú, chúng ta kết hôn được bốn năm rồi, hợp đồng hôn nhân cũng đã đến lúc kết thúc. Bây giờ chúng ta đường ai nấy đi, không còn bị cuộc hôn nhân này ràng buột nữa. Cả anh và em lại được tự do như trước đây!”

“Trương Tiểu Du, em lặp lại lần nữa xem?” Trần Phong Sinh nghiến răng.

Trương Tiểu Du bị anh rống ở khoảng cách gần khiến bả vai cô co rụt lại.