Chương 1392
Cũng may Trần Phong Sinh không có ở đây nên trong nhà chỉ có mỗi mình cô. Trương Tiểu Du li3m bờ môi khô rồi tiếp tục công việc còn đang dở. Lúc cúi g lần nữa để lấy đồ trong vali ra thì cô lại phát hiện dưới quần dài có một xấp tài liệu bắng giấy A4.
Trương Tiểu Du tưởng đó là tài liệu y học của anh nên không định mò lung tung. Cô định mang tới phòng sách cho anh để khi anh về có tìm thì cũng tiện hơn Lúc cầm lên, bước chân định đi lại thoáng dừng lại.
Trước mắt cô, trong tập tài liệu không có những thuật ngữ y học lít nha ít nhít hoặc tên thuốc như cô nghĩ mà là năm chữ lớn được in đậm.
Thư thỏa thuận ly hôn, Trương Tiểu Du mở to mắt nhìn nó chấm châm. Cô chỉ cảm thấy trời đất quay cưồng.
Gương mặt đỏ bừng trong nháy mắt đã biến mất mà thay vào đó là khuôn mặt tái nhợt, thâm chí môi cô cũng chuyển sang trắng bệch.
Cả người cô không khỏe mà lảo đảo bước mấy bước sang bên cạnh. Ngón tay bất lấy cấm thạch lạnh lẽo trên bệ cửa sổ. Dường như cảm giác lạnh buốt ấy truyền từ tay vào lòng cô khiến Trương Tiểu Du rùng mình một cái thật mạnh.
Ngoài cửa số, đèn vừa được bật Giống như những gì Trương Tiểu Du nói, Trần Phong Sinh vẫn luôn ở trong phòng phẫu thuật.
Anh gỡ khẩu trang và mũ sử dụng một lần xuống rồi bỏ vào trong thùng màu đỏ. Trần Phong Sinh chỉ mặc đồ phẫu thuật màu xanh lá đi về phía thang máy. Cách cửa sổ hành lang có thể nhìn thấy cảnh phố thị đang dần được thắp sáng.
Anh thò tay vào túi lấy nhẫn bạc ra rồi mang lại vào ngón áp út Ngày nào anh cũng làm vậy mấy lần. Bệnh viện có quy định bác sĩ khoa ngoại không được phép đeo nhãn lúc làm phẫu thuật. Mặc dù đeo ra đeo vào rất phiền phức nhưng anh lại không cảm thấy thề chút nào.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Trần Phong Sinh mệt mỏi hoạt động xương cổ.
‘Từ năm giờ sáng anh đã bắt chuyến bay sớm nhất để về. Anh vốn cố ý không nói cho Trương Tiểu Du biết vì muốn tặng cô một niềm vui bất ngờ. Ai ngờ lúc xuống máy bay, anh thậm chí còn chưa nghĩ đến chuyện mình đột nhiên mở cửa vào nhà thì dáng vẻ giật mình ngây ngốc nhất định sẽ rất bưồn cười!
Viện trưởng đột nhiên gọi tới tất nhiên anh chẳng thế từ chối được. Không ngờ sau đó lại có thêm hai bệnh nhân cần được cấp cứu mà tình trạng của cả hai đều rất nguy hiểm. Đã vậy cuối tuần không có nhiều bác sĩ trực trong bệnh viện, huống chỉ thầy thuốc như mẹ hiền. Cuối cùng sau khi làm xong ba ca phẫu thuật khó nhãn thì trời cũng đã sập tối Lúc thang máy dừng lại ở khoa tìm mạch, Trần Phong Sinh nhanh chóng sải bước ra ngoài Nhớ đến Cá nhỏ đang ở nhà, anh chỉ muốn phóng về nhà ngay. Dù sao cũng ra khỏi nhà lâu như vậy mà hai người cũng đã lâu không gặp nhau nên lúc vừa ra khỏi phòng giải phẫu anh muốn gọi cho cô nhưng lại phát hiện chẳng biết điện thoại hết pin nên tắt nguồn từ lúc nào.
Đôi mắt đào hoa phát sáng lấp lánh. Không biết cô ở nhà chờ lâu vậy có đói không chứ anh thật sự đói muốn chết rồi!
Lúc sáng sốt ruột đi phẫu thuật, chỉ cần khoác vai em là đã cảm thấy hạnh phúc rồi Lúc đi qua bàn y tá. Y tá thấy anh thì lập tức đứng dậy nói một câu đây ẩn ý: “Bác sĩ Sinh, có người đợi anh trong phòng làm việc!”
“Ừ” Trần Phong Sinh liếc mắt.
Vi muốn mau chóng về nhà nên anh không hề dừng lại mà sau khi trả lời y tá xong cũng đi thẳng về phía phòng làm việc của mình.
Bởi vì toàn bộ người trong khoa đã biết chuyện anh kết hôn nên số lần Trương Tiểu Du tới bệnh viện không chỉ có một. Cho nên Trần Phong Sinh nghĩ câu “có người” trong miệng nữ y tá kia chính là cô. Nghĩ đến chuyện có thế cô ở nhà đợi mình lâu quá mà môi mỏng lười biếng nhếch lên thành một vòng cung nhàn nhạt, ý cười cũng hiện rõ bên trong đôi mắt đào hoa.
Đẩy cửa phòng làm việc ra, bên trong tối đen như mực nhưng vẫn nhìn thấy bóng hình xinh đẹp đang ngồi trước phòng làm việc.
Trần Phong Sinh hơi nhếch mày rồi sải bước vào trong.