Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 138: Không Có Nhu Cầu Lớn Như Anh Vậy






Giống như dự đoán, gương mặt Hoàng Trường Minhliền đen lại.


Đường viến bên mỗi co rúm hai lần, nhìn thấy rất rõ ràng, anh thâm trầm nói: “Lam Ngọc Anh, em dám lặp lại lần nữa không?"

Thực sự không dám...


Nhưng lời đã nói ra, muốn thu lại cũng đã không kịp rồi.


Lam Ngọc Anhkhông biết có được dũng khí từ đầu, nuốt một ngụm, tiếp tục nhỏ giọng nhanh chóng nói tiếp: "Chuyện tối hôm qua với tôi mà nói thì chính là tình một đêm, đúng, chúng ta đều là người trưởng thành, không thể tránh khỏi say rượu mất đi lý trí.
“Vậy em xem tôi là gì?" Gương mặt Hoàng Trường Minhđã sắp đen thành than.
"À." Lam Ngọc Anhliếm môi một cái, căng thẳng xém chút căn trúng đầu lưỡi: "Đối tượng tình một đêm.


Hoàng Trường Minhkhông tin nổi mà híp mắt lại, từng câu từng chữ như bật từ trong kẽ răng ra: “Em xem tôi là đối tượng tình một đêm?”

Lam Ngọc Anhkhông hé răng, nhìn về ánh mắt sản bén của anh, rõ ràng đang ngầm thừa nhận.


Hoàng Trường Minhthả đôi đũa trong tay xuống, năm ngón tay năm lại, tiếng vang "rốp rốp" ở khớp xương, anh sợ mình sẽ không khống chế được mà ra tay đánh cô

Sáng sớm khi tỉnh lại, anh thực sự rất muốn đánh thức có một lần rồi lại thêm lần nữa.


Nhưng nghĩ đến tối hôm qua giày vò quá lâu, cô xém chút cũng ngất đi nên đã nghĩ tạm thời buông tha cô, sự trống trải đã lâu được thỏa mãn, lúc này còn để lại dư vị, ai nghĩ cô lại giội lại một gáo nước lạnh.


Không chỉ là tay của Hoàng Trường Minh, anh cảm thấy hàm răng cũng bắt đầu vang lên.
“Tình một đêm? “Đối tượng tình một đêm?”

Anh liền lặp lại hai câu, Lam Ngọc Anhđể lòng bàn tay dưới bàn sát trên đầu gối, mồ hội ẩm ướt thẩm đầy.



Cô hình như đã chọc giận một con su tu...


Thật đáng sợ.
"Leng keng..."

Đồ ăn rơi xuống đất vang lên tiếng chói tai, Hoàng Trường Minhbỗng dưng đứng lên tại chỗ nói: “Đã như vậy, vậy chúng ta liên làm một lần nữa là được."

Chuyện bây giờ anh muốn làm nhất chính là mạnh mẽ ngăn miệng cô lại.


Thẳng thắng giống như tối hôm qua vậy, khiến cô ngoại trừ tiếng ân a ân a vang lên thì không nói được bất kỳ lời gì nữa.
"Không muốn...


Lam Ngọc Anhsợ hãi giật lùi thân thể về phía sau, kéo dài khoảng cách, chiếc đũa trong tay còn giơ lên có hơi buồn cười.


Đối diện ánh mắt sâu thắm bình tĩnh kia mà dũng cảm hằng giọng một cái, mạnh mẽ nói ra một câu: “Tôi không có nhu cầu lớn như anh vậy...
Hơn nữa, tôi cũng không quá cần bạn tình...


Nói xong hơn nửa câu sau, Lam Ngọc Anhhoàn toàn không dám nhìn anh. 

Bạn tình...


Hoàng Trường Minh cảm giác gân não phía sau kia cũng căng hết lên rồi.


Hai tay cũng nằm lại thành quyền, bởi vì lúc này không riêng anh sợ mình ra tay đánh cô, mà càng sợ mình điên lên mà bóp chết cô.


Quay trở về số liệu lít nha lít nhít trên màn ảnh máy vi tính, Lam Ngọc Anhlọc cọc gõ phím trên bàn.



Đến bây giờ, cô vẫn còn nhớ tới gương mặt tối sầm của Hoàng Trường Minh, cảm thấy lạnh lẽo sau xương sống lưng, tựa như lần đầu tiên cô vung ra bảy trăm ngàn ở trước mặt anh vậy, bản thân cô cũng không biết lấy dũng khí từ đầu ra nữa.


Đồng nghiệp bên cạnh đẩy cô một cái: "Ngọc Anh, tan làm rồi."

Lam Ngọc Anhliếc nhìn thời gian ở dưới góc phải, sau đó đi theo thu dọn.


Buổi tối hẹn bố con Nguyễn Phong cùng ăn cơm, hôm nay cũng đi ăn lẩu, lần trước cô không chịu nổi sự hối thúc ma quỷ của Hoàng Trường Minh, mà lỡ hẹn thả đèn hoa đăng với cậu bé, nên vì thế cô tỉnh hôm nay sẽ bù đắp.


Ra khỏi văn phòng, chờ không lâu, Nguyễn Phongđã lái xe Jeep tới đón cô.


Tiệm lẩu ở một vị trí đặc biệt yên tĩnh, bên cạnh là khách sạn cao cấp, vì thế rất ăn nên làm ra.


Xe đỗ đây ở chỗ đậu xe trước cửa, Nguyễn Phong để xe bên cạnh, lúc bước xuống, điện thoại vang lên, Lam Ngọc Anh đi qua, nắm tay cậu bé.


Chuẩn bị đi về phía tiệm lẩu, mấy người mặc vest từ trong khách san đi ra.


Cao nhất ở giữa là Hoàng

Trường Minh, vẫn là mặc áo vest màu đen, dường như đến tiếp đãi khách hàng, đi song song còn có hai người nước ngoài, Phan Duy đã nhanh chân chạy đến bên cạnh Bentley mở cửa xe.
"Cô Ngọc Anh, lát nữa chúng ta chọn cái càng cua lớn được không a?"

Cậu bé bỗng nhiên lắc tay cô hỏi với chất giọng giòn tan, Lam Ngọc Anhkhông trả lời ngay, mà là nhìn sang theo bản năng.



Hoàng Trường Minhhần là nghe thấy, quay đầu lại nhìn sang một chút.


Nhưng nhanh chóng liền thu hồi, kh người ngồi vào trong xe, chiếc xe Bentley màu đen chạy đi.


Trên dưới tiệm lẩu tổng cộng bốn tầng, tuy rằng nhiều người nhưng vị trí cũng còn trống nhiều, không đặt sớm cũng có chỗ, nồi lẩu uyên ương nhanh chóng được bưng lên, lửa than cháy khét đáy nồi.


Nguyễn Phongngồi ở đối diện bỏ thăn bò vào nồi, ngước mắt hỏi: "Ngọc Anh, em không sao chứ?" “Không sao." Lam Ngọc Anh lắc đâu.
"Anh thấy em luôn nhìn vào điện thoại, đang đợi điện thoại của ai à?” “À, không không Lam Ngọc Anh nói xong rồi đặt túi xách trên đùi sang một bên, giải thích: “Em xem đồ trên mạng có đến hay chưa thôi.”

Lúc thu tay về vẫn không nhịn được nhấn xuống nút he, màn hình sáng lên, trên màn hình im lặng không có bất kỳ cuộc gọi hay tin nhân nào. 

Hoàng Trường Minhvừa quay đầu lại nhìn một chút, hắn là nhìn thấy cô và bố con Nguyễn Phongở bên trong.


Cho rằng sẽ giống như lần trước, tiến hành sự hối thúc ma quỷ liên hoàn...


Nguyễn Phong chia thịt ra đặt vào đĩa nhỏ trước mặt cô và con trai, dịu dàng nói: "Thịt bò chín rồi, Ngọc Anh, mau ăn đi.” "Được." Lam Ngọc Anhgật đầu, cầm đũa.


Nguyễn Phong nhìn cô lâu lâu mới bỏ vào miệng, nhưng vẻ mặt cô rõ ràng là đang mất tập trung.


Anh không khỏi nằm chặt lý nước trong tay.


Lần này về nước, Nguyễn Phong luôn cảm thấy cô cách mình càng ngày càng xa, hơn nữa bây giờ cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt.


Ăn cơm xong, đi cùng cậu nhóc đến bờ sông thả đèn hoa đăng, rốt cuộc bù đắp rồi, Lam Ngọc Anhn trở về nhà, cô cố ý nhìn ngó ở dưới lầu, chiếc Land Rover màu trắng kia vẫn chưa về.


Sau khi vào cửa, thời gian vẫn còn sớm, cô bật ti vi lên.


Âm thanh càng nói càng nhỏ, rốt cuộc chỉ còn dư lại tiếng lập cộp, tuy rằng ánh mắt vẫn dán trên màn ảnh, nhưng lỗ tại cũng không nhịn được dựng thẳng lên mà nghe tiếng động bên ngoài cửa.



Điện thoại di động vang lên, Lam Ngọc Anh nhanh chóng móc ra kiểm tra.


Nhưng không phải Hoàng Trường Minh, mà là chuyền phát nhanh giao đồi tới, hỏi cô có ở nhà không, có nhận được không.


Cúp điện thoại không bao lâu thì tiếng gõ cửa liền vang lên, Lam Ngọc Anh chạy đi mở cửa, người chuyển phát nhanh bê đồ đứng ở ngoài, “Xin hỏi có phải cô Ngọc Anh không?” “Là tôi." “Cô có đỗ Ngọc Anh chuyển phát nhanh đây, phiền cô ký tên mình lên trên.
“Được."

Lam Ngọc Anh nhận bút, lúc đang muốn ký tên, cầu thang truyền đến tiếng bước chân vững vàng.


Cô nín thở nhìn sang, Hoàng

Trường Minhđang một tay đút túi, ngoại trừ chìa khóa xe trên tay kia thì còn mang theo cái túi đã mua, nếu không bất ngờ thì bên trong là mì sợi và trứng gà.


Trên mặt vẫn đen sì như lúc sáng sớm, ánh mắt lơ đãng xẹt qua mười phần lực sát thương.


Hoàng Trường Minh đi thẳng ngang qua cửa nhà cô, sau đó cầm chìa khóa mở cánh cửa đối diện.
"Cô Ngọc Anh, ký ở đây là được." Anh chàng chuyển phát nhanh nhắc nhở cô.
"À vâng." Lam Ngọc Anh hoàn hồn, vội nói.
"Ram..."

Đang viết thì đối diện có tiếng sập cửa rất mạnh.


Tiếng vang rất lớn, đọng lại dư âm.


Anh chàng chuyển phát nhanh tuổi không lớn dường như bị hù dọa rồi, run lẩy bẩy cẩn thận hỏi từng li từng tí: "Vừa nãy hẳn là tôi không có cản đường phải không?”

Lam Ngọc Anhliếm môi: "Không


.