Chương 1359
Trần Phong Sinh ở bên cạnh rót nước đã thay Không đợi cô ấy mở mí cô ấy trả lời: “Nhà báo tin tức: Tống Giai Lệ hơi dừng lại, tiếp đó mỉm cười gật đầu: “Nghề nhà báo này rất tốt. Có tương lai, có vinh dự. Điều quan trọng nhất là không hề nhàm chán chút nào. Không giống như những vũ công ba lê chúng tôi, việc làm nhiều nhất mỗi ngày là ngây ngốc trong phòng nhảy tập nhảy”
Trương Tiểu Du cong khóe môi phụ họa theo.
Mượn động tác uống nước hạ mắt xuống, cô ấy có thể cảm nhận được ánh mất đánh giá của Tống Giai Lệ lướt qua cơ thế mình, dường như tất muốn biết mối quan hệ giữa hai người họ, nhưng từ đầu đến cuối lại không hỏi trực tiếp ra miệng.
Không biết là không dám hỏi, hay là có mưu mô nào đó, nhưng Trương Tiểu Du vẫn nghiêng về vế sau hơn, cảm thấy đối phương không giống loại phụ nữ có lòng dạ thâm sâu.
Có lẽ đã từng đối mặt với vị tiểu thư nhà họ Cố đó cô ấy vẫn còn có thể đấu trí đấu dũng, nhưng hiện giờ thì khác.
Đây là Giai Lệ của Trần Phong Sinh.
Lúc này người phục vụ bước tới gọi món: “Xin hỏi quý khách muốn gọi nước.
lẩu uyên ương hay nước lẩu cay?”
“Lấu uyên ương đi!” Trần Phong Sinh kéo môi, sau cùng như là nghĩ tới điều gì, bổ sung thêm một câu: “Trong nước lẩu đừng cho hành lá!”
Hai phút sau cầm theo thực đơn, nhân viên phục vụ gật đầu rời đi.
Tổng Giai Lệ mắt hạnh nhìn thẳng anh ấy, giọng điệu không giấu được vẻ Phong Sinh, anh vẫn còn nhớ em không ăn được hành lá!”
Ừ” Trần Phong Sinh gật đầu, đầu ngón tay khế xoa trên vành cốc, nghe không ra âm điệu có lên xuống hay không, vẫn lười biếng như thường: “Cô bị dị ứng với hành lá, đừng quên rắng tôi là bác sĩ! “
Không biết đó có phải là do ánh sáng hay không, khuôn mặt của Tống Giai Lệ nhìn qua càng thêm tươi tắn hơn: “Em nhớ lúc trước khi chúng ta học ở Đại học Columbia, có lần em thực sự quá ham ăn, muốn ăn lẩu bếp than. Hai chúng ta đã tìm khắp vài con phố mới mua được một cái nồi đồng. Cuối cùng khi ăn, không cẩn thận để lửa than thoát ra ngoài, suýt chút nữa thì đốt cháy cả khu nhà trọ. Chủ nhà giận dữ ném hành lý đuổi em ra khỏi đó. Ha hai”
Giống như bị khơi gợi lại hồi ức, Trần Phong Sinh cười thấp một tiếng bà chủ nhà người da đen đó”
“Mấy năm rồi em không có ăn lấu, đặc biệt hoài niệm hương vị này, nhất là lấu nấm mà trước đây anh thường làm!” Tống Giai Lệ nói xong liền mỉm cười nhìn cô ấy nói: “Cô Trương, Phong Sinh nấu ăn đặc bi Trương Tiểu Du liếm môi dưới, cười khan gật đầu: “
Bàn tay giấu dưới bàn, nằm lấy vạt áo sớm đã bị vò nhăn một mảng lớn, may mà nhân viên phục vụ đã bưng nồi đồng nhóm lửa than lên, ngọn lửa đốt cháy đáy rồi, rất nhanh đã sôi sùng sục. Hơi nước nóng bốc lên làm mờ cả khuôn mặt họ.
Đây có thể nói là bữa ăn không có mùi vị gì nhất mà Trương Tiểu Du từng ăn.
Một bàn có nhiều đồ nhúng lẩu như thế nhưng cô ấy lại không biết hạ đũa từ đâu. Giống như thức ăn ăn vào là đá, chất đống cứng ngắc trong bụng.
‘Sau bữa ăn, Trần Phong Sinh thanh toán hóa đơn, đi ra khỏi nhà hàng lấu Có thể là do nguyên nhân cả tối cô ấy trước sau chỉ nói ba câu, hơi uể oải, gió đêm thối qua, cô ấy không nhịn được ngáp một cái Khi đưa tay lên che miệng, bên tai có một hơi thở ấm áp lướt qua: “Bà Trần, bưồn ngủ rồi?”
Giọng nói của Trần Phong Sinh không cổ ý hạ xuống, cửa kính của nhà hàng cũng cách âm rất tốt, thanh âm của người bên trong cũng không nghe thấy, trong con hẻm ngoại trừ những chiếc xe chạy qua thì trông rất yên tính.
Tống Giai Lệ, người đang bước xuống bậc thềm ở phía sau nghe xong thân hình liền cứng ngắc tại đó.
“Bà Trần?” Tống Giai Lệ nín lặng, thăm dò hỏi từng chữ một: “Phong Sinh, hai người…”
Trương Tiểu Du cũng không khỏi nín lặng, bàn tay đang buông thõng cũng vì trái tìm đang treo lơ lửng mà cong lên.
‘Trần Phong Sinh trầm mặc một lúc, thấp giọng từ từ nói: “Giai Lệ, chúng tôi kết hôn rồi”