Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1357




Chương 1357

Chiếc nhắn bạc thủ công không có nhiều hoa văn phức tạp, cũng không có bất kì hoa văn trang trí nào, bên trên chỉ có vài đường như dây leo sít sao quấn quanh. Là một hoa văn rất bình thường, nhưng lại rất tinh xảo khéo léo.

‘Vậy mà lại là cặp nhân đôi vào ngày đầu tiên cô ấy nhìn thấy ở cửa hàng đồ bạc Trương Tiểu Du đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh ấy: ‘Anh…

“Không phải em nói là đẹp sao?” Cả người Trần Phong Sinh toát ra vẻ lười biếng, giọng điệu cũng chăm chậm: “Đứng ở chỗ không gọi em cũng không nhúc nhích, anh đã chào hỏi ông chủ, nhờ ông ấy giúp khắc chữ cái viết tắt có cùng cách phát âm tên của chúng ta lên đó: Trương Tiểu Du nghe xong liền xoay nhẹ chiếc nhẫn bạc ra nhìn.

Quả nhiên bên trên có hai chữ cái viết hoa “TT”, là chữ cái đầu tiên trong họ của cô ấy cùng anh ấy. Hai chữ cái nắm cạnh nhau, như thể bất cứ lúc nào họ.

cũng đều sẽ ở bên cạnh nhau.

Lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt trong cố họng, Trương Tiểu Du cần môi, chỉ nhìn thấy đôi môi mỏng của anh ấy vẽ ra một đường cong nhàn nhạt không đứng đản. Lúc này bàn tay còn lại từ trong túi quần lấy ra, không ngoài dự liệu là một chiếc nhẫn nam, sau đó đưa nó cho cô ấy, ý tứ không thể rõ ràng hơn.

Trương Tiểu Du nuốt nước bọt, đưa bàn tay cứng ngắc như khúc gỗ ra nhận lấy, sau đó giống như động tác vừa rồi của anh ấy đeo nó vào ngón áp út của anh ấy.

Vào lúc đeo nhắn lên, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh ấy quanh quẩn trên đỉnh đầu: “Bà Trần, đây là nhẫn cưới, lấy gà theo gà, gả chó theo chó.

Sau khi đeo vào, không cho phép tháo ra. Có biết không?”

Trong ánh mặt trời, ở sâu trong đôi mắt đào hoa của anh ấy là hình ảnh của cô ấy Trương Tiểu Du gật nhẹ đầu: “…Biết rồi!”

Khi rời khỏi nơi gần nhất với thiên đường này, cô ấy cảm thấy có thứ gì đó mềm mại hòa vào trong gió cùng nắng ấm, thổi vào trong cơ thể cô ấy. Vào giây phút đó, một mầm non nhẹ nhàng đâm chồi.

Chuyến bay kéo dài sáu giờ, khi hạ cánh sắc trời Sài Gòn đã tối rồi Bắt lấy một chiếc taxi, hai người họ đi về nhà, gặp phải vài con đường đang được sửa chữa nên hơi bị kẹt xe một chút. Lăn lộn một hồi cuối cùng cũng quay về khu chung cư ở Lâm Giang.

“Tới cửa ra vào, đang cùng với phòng bảo vệ vảy tay để ra hiệu cho xe taxi đi vào, Phạm Ân liền chạy ra, tươi cười chào hỏi: “Ông Trần, bà Trần, hai người về rồi”

“Ừ!” Trần Phong Sinh cong môi.

“Phạm Ân vất vả rồi!” Trương Tiểu Du cũng mỉm cười nói.

Phạm Ân vẫy vãy tay, nhìn cô ấy rồi lại nhìn Trần Phong Sinh: “Hì hì, không vất vả, vậy hai người nghỉ ngơi sớm đii”

Không biết có phải là ảo giác của cô ấy không, luôn cảm thấy vẻ mặt đối phương có chút kỳ quái, nhất là ánh mắt khi anh ta nhìn mình cứ mang theo vẻ muốn nói lại thôi.

Trương Tiểu Du lắc lắc đầu, không đế ý đến nữa.

Xe taxi dừng ở dưới lầu, tài xế làm việc rất xứng chức giúp họ lấy hành lý ng. Lúc Trương Tiểu Du xách túi du lịch của anh ấy, liền vội vàng thúc giục nói: “Câm thú, chúng ta nhanh lên lầu đi, em sắp đói chết rồi!”

Thức ăn trên máy bay lần này quá khó ăn, cô ấy vừa xuống máy bay liền cảm thấy trong bụng đang gào thét.

Trần Phong Sinh nằm chặt tay c đói chết mất!”

nói ra một câu đầy thâm ý: “Anh cũng Trương Tiểu Du cả mặt đỏ lên vì xấu hổ.

Tất nhiên cô ấy có thể nghe ra từ đói mà hai người họ nói không có cùng một nghĩa.

Sau khi xe taxi rời đi, Trương Tiếu Du ngượng ngùng bị anh ấy dắt theo bước nhanh vào trong tòa nhà. Nhưng khi đến dần, liền cảm thấy bước chân của anh ấy đột nhiên dừng lại.