Cho nên, anh cần phải đi.
“Ừm.
Hoàng Trường Minhnhàn nhạt đáp lại, giống như anh hiểu được ám chỉ của cô vậy, anh đứng dậy đi về phía cửa.
Lam Ngọc Anhyên lặng đi theo phía sau anh, khi gần đến cửa, bước chân của Hoàng Trường Minh đột nhiên dừng lại.
Cô không kịp phản ứng, lảo đảo lùi lại, cả người lung lay muốn đổ.
Một cánh tay mạnh mẽ kéo lấy cô, giống như mấy là cảnh tượng hay xuất hiện trong phim vậy, cô lắc lư nửa vòng trên không trung rồi ngã vào ngực anh.
Lam Ngọc Anhhơi giãy dụa.
Anh vẫn không có ý định buông cô ra, gương mặt tuần tú của anh càng lúc càng dí sát lại gần cô Càng lúc càng gần...
Lam Ngọc Anhkhẩn trương đến mức nói lắp ba lắp bắp: “Anh anh.” Khi khoảng giữa hai người chỉ còn cách nhau mười cetinet, Hoàng Trường Minh cuối cùng cũng dừng lại, hơi thở của anh nhẹ lướt qua lông mày và mắt của tôi "Tôi quân chưa nói chúc ngủ ngon với em "Lam Ngọc Anh cảm thấy vẻ mặt lúc này của mình chắc chắn trông rất ngu ngốc.
Vết hầu của Hoàng Trường Minhhơi nhúc nhích: "Ngủ ngon cảm giác giam cầm trên có biết mất, Lam Ngọc Anhkhe nuốt nước bọt.
Ngủ ngon" Mãi cho đến khi cánh cửa được đóng lại, cô vẫn còn cảm thấy hơi choáng váng,
Cô không còn tâm trạng tiếp tục xem tivi nữa, sau khi tắm rửa xong thì bò lên giường nằm, Lâm Ngọc Anhằm trên giường nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra, đến tận bây giờ rồi mà cô vẫn không thể tin được Hoàng Trường Minhthật sự chuyển đến làm hàng xóm với nhà cô....
Rõ ràng là anh đang ở nhà đối diện, nhưng có lại nghe thấy tiếng bước chân của anh đang đi lại quanh nhà.
Lam Ngọc Anhlật người sang bên này, sau đó lại lật người sang bên kia, cả một đêm trấn trọc không ngủ được.
Sáng hôm sau, Lam Ngọc Anhbê cái đầu nặng trịch đi tới công ty.
Cô vừa mới đặt cái mông xuống ghế, đồng nghiệp bên cạnh đã lo lắng hỏi: “Ngọc Anh, cô không sao chứ?" “Không sao." Lam Ngọc Anhlắc đầu, đúng thật không thể nâng cao tinh thần nổi mà.
“Chắc chứ?” Đồng nghiệp chỉ vào mắt cô: "Quầng mắt cô sắp thậm như gấu trúc rồi kìa, có phải tối qua lại thức suốt đêm chơi gắm không?”
Buổi tối hôm qua tinh thần cô bị tra tấn đến mức kiệt sức.
Chỉ cần cô nhắm mắt lại liền có thể nghe thấy tiếng bước chân kia, mãi tiếng bước chân đó mới biến mất, nhưng cô lại mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở như có như không của anh.....
Cô nằm vật vã đến tận hai, ba giờ sáng mới mẻ man chìm vào trong giấc ngủ, kết quả là cô nằm mơ, trong mơ tất cả đều là anh...
Điên rồi!
Lam Ngọc Anhgật đầu: “Ừm, đánh boss...
Sau khi uống hai ly cà phê, tinh thần cô tỉnh táo hơn nhiều, cô ôm một đống tài liệu cần sao chép quay về bàn làm việc, đột nhiên giám đốc bước tới: “Ngọc Anh, cô mau cùng tôi đi đến Hoàng thịt”
Lam Ngọc Anhlập tức dừng lại công việc đang làm, dọn dẹp rồi theo ra khỏi công ty.
Bọn họ ngồi đợi trong phòng họp mười phút mới thấy Hoàng Trường Minhvội vàng đi vào, trông anh giống như vừa từ bên ngoài trở về, đi theo sau anh là Phan Duy.
Mở tài liệu ra, bắt đầu cuộc họp.
Hoàng Trường Minhvẫn giống như mọi lần, ngồi nghiêm túc nghe giảm đốc báo cáo, thỉnh thoảng sẽ nhíu mày góp ý một hai cầu
Lúc này, chiếc bút máy trong tay anh đột nhiên chọc vào tờ giấy, anh mím môi họ khan hai tiếng.
“Thật xin lỗi.
Quản lý thay thế thì vội vàng hỏi: “Tổng Giám đốc Hoàng, ngài bị bệnh sao?"
Lam Ngọc Anh không khỏi nhìn về phía anh, vẻ mặt anh hơi xanh xao, môi có chút trắng bệch.
Hoàng Trường Minhlắc đầu: "Không sao, có lẽ là bị cảm" “Hai ngày nay trời trở lạnh, ngài nên mặc nhiều quần áo hơn!” "Um."
Hoàng Trường Minhnhàn nhạt đáp, vẻ mặt nghiêm túc tiếp tục cuộc họp.
Sau khi rời khỏi Hoàng thị, cô quay trở lại công ty tiếp tục làm việc, quản lý thông báo tối nay tăng ca thêm hai tiếng, lúc cô ngôi xe buýt về nhà thì trời cũng đã tối rồi.
Lam Ngọc Anhgọi điện thoại cho bà ngoại, cô rất vui khi nghe thấy giọng nói tràn đầy năng lượng của bà ngoại.
Sau khi cúp điện thoại, cô đã về đến trước cửa nhà.
Chiếc xe Land Rover màu trắng với biển số năm số tảm đang đậu thình lình ở dưới nhà, xem ra Hoàng Trường Minhđã về nhà.
Giống như con người của anh vậy, không tương thích với mọi thứ xung quanh.
Bây giờ Lam Ngọc Anhđã chấp nhận được chuyện Hoàng Trường Minh chuyển đến đây, nhưng mà ở đây đừng nói đến gara để đậu xe, đường chính là chỗ để đậu xe,
Trước khi bước vào nhà, cô còn cố ý nhìn sang nhà đối diện một cái
Sau khi ăn cơm tối xong, Lam Ngọc Anhđi tắm, cô vừa mới tắm rửa xong thì nghe thấy tiếng chuông điện điện thoại.
Trên màn hình xuất hiện ba chữ "Hoàng Trường Minh.
Lam Ngọc Anhnhìn về phía cửa nhà, do dự nhe máy: “..Alo?” "Hoàng Trường Minh?”
Đợi mãi không thấy bên kia nói gì, cô không khỏi lên tiếng lần nữa.
Mấy giây sau, đầu giây bên kia truyền đến một giọng nam có chút khàn khàn: “Ở nhà em có thuốc không?"
Lam Ngọc Anhnghĩ đến tiếng họ khan của Hoàng Trường Minhtrong cuộc họp sáng nay.
“Anh bị cảm nặng sao?" “Ừm, hình như là vậy.” Hoàng Trường Minhcó vẻ hơi yếu ớt, anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Trán nóng, cổ họng đau”
Lam Ngọc Anhnhanh chóng đi đến giường ngủ, lấy hộp thuốc bên dưới gầm giường ra, vừa lấy thuốc vừa nói với anh: “Trong nhà tôi có thuốc hạ sốt, tôi tìm cho anh, anh qua đây lấy đi?” “Cả người tôi không còn tí sức lực nào, em mang qua đây giúp tôi đi.
“Được.” Lam Ngọc Anhnghe thấy giọng nói của anh khàn khàn yếu ớt, gật đầu không chút do dự Cô sấy sơ qua tóc, sau đó thay quần áo, cầm chìa khóa với thuốc đi sang nhà đối diện.
Sau khi gõ cửa hai, ba cái, cửa được mở ra.
Hoàng Trường Minhmang dép đứng ở bên trong, quần áo vest trên người vẫn chưa thay, cà vạt có chút xộc xệch, sắc mặt xanh xao, đôi mắt thẫn thờ, đúng chuẩn bộ dáng của người đang bị bệnh.
Lam Ngọc Anhnói: “Tôi mang thuốc cho anh!” “Ừm.
Hoàng Trường Minhgật đầu, lấy trong tủ ra mộ đôi dép lê.
Lam Ngọc Anhgiật mình, bởi vì đôi dép trên mặt đất là một đôi dép đi trong nhà màu hồng của phụ nữ, giống như ở trong tòa nhà cao cấp của anh.
Hoàng Trường Minhxoay người đi vào nhà, Lam Ngọc Anhvội vàng đuổi theo anh: “Viên màu trắng uống hai viên, màu vàng cùng màu đỏ mỗi loại một viên!” “Tối nay anh đã ăn cái gì chưa?”
Nghĩ đến cái gì đó, Lam Ngọc Anhkhông hỏi nữa.
"Không thấy ngon miệng." Hoàng Trường Minhmở miệng nói một câu hoàn chỉnh.
Chỉ có bốn chữ, nhưng giọng nói còn khàn hơn cả lúc nói chuyện điện thoại, giọng điệu thay đổi hoàn toàn.
“Không thể để bụng rỗng uống thuốc được!” Lam Ngọc Anhngăn anh lại, cô đặt thuốc xuống, cau mày nói: “Để tôi nấu cho anh chút cháo, anh ăn cháo xong rồi hẳn uống thuốc! “Ừm." Hoàng Trường Minhgật đầu.
Anh đặt cốc nước xuống, quay người đi vào phòng ngủ, sau đó đạp dép ngã lăn lên giường ngủ giống như một đứa trẻ.
Lam Ngọc Anhxem xét một chút, sau đó chạy về nhà lấy gạo rồi lại chạy sang, tìm phòng bếp nhà anh một cái nồi, bắt đầu nấu cháo.
Cô nấu cháo với tốc độ rất nhanh, thấy hạt cơm đã sôi và sệt lại thì múc ra bát.
Lúc cô đi vào phòng ngủ, Hoàng Trường Minhdường như vừa nghe điện thoại xong, cả người anh đang tựa vào đầu giường.
“Tôi nấu xong cháo rồi, anh mau ăn đi.”
Lam Ngọc Anhbê tô cháo đến trước mặt anh, đặt thìa vào trong bát.
Sau khi Hoàng Trường Minhnhận lấy tô cháo, anh không có ăn ngay mà nhìn thẳng vào cô, đột nhiên nói: “Lam Ngọc Anh, em đang quan tâm tôi.”
.