Lam Ngọc Anhtrong đầu "Ong" một tiếng, hoảng loạn hoa cả mắt.
Căn nhà gỗ nhìn bên ngoài rất nhỏ, nhưng không gian bên trong rất rộng, bên trong thì không có món đồ dư thừa nào, tối đen như mực.
Hoàng Trường Minhcởi áo khoác ra, rất nhiều giọt nước mưa rơi xuống, anh tùy tiện kiếm đại một chỗ nào đó treo áo khoác lên.
“Tôi đi ra ngoài một lát."
Vứt một nói xong, anh liền đi ra khỏi cửa.
Lam Ngọc Anh đành kiếm một chỗ nào đó ngồi xuống, trước đây khi lên đại học, cũng đã từng có kinh nghiệm đi ra ngoại ô cắm trại, nhưng tuyệt đối so với hiện giờ tốt hơn nhiều, tình hình bây giờ cô cảm thấy giống đi tránh nạn hơn........
Hoàng Trường Minh đihơi lâu, từ từ, cô có chút ngồi không yên nữa.
Điện thoại cũng hết pin, không phân biệt được thời gian, lại càng cảm thấy thêm thời gian trôi qua rất là chậm, trước mắt toàn là màu đen, lại không ngừng nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài, có có cảm giác như mình bị cả thế giới bỏ rơi vậy.
Khi sự hoảng sợ của cô lan tràn không giới hạn, cửa lại một lần nữa được người ta đẩy ra.
Tinh thần Lam Ngọc Anh căng thẳng, lại lần nữa đối mặt với đôi mắt trầm lặng sắt bén ấy, trong giây lát cảm thấy lại cảm thấy yên tâm.
"Anh đi đâu vậy?" Cô đứng dậy đón anh về, giọng điều cổ che giấu sự lo sợ.
Hoàng Trường Minhđóng cửa lại, động đây mỗi nói, “Nhịp độ thấp qua, nếu không kiếm gì đó làm ấm lên, thì không cần đợi đến mai chúng ta cũng chết vì lạnh rồi
Lam Ngọc Anh sau khi nghe anh nói xong cũng đồng thời, nhìn thấy trong tay anh ta cầm một thùng sắt, bên trong đừng đầy cây khô củi khô.
“Tôi còn tưởng anh...." Cô liếm liếm môi mình, trong lòng vẫn còn chút lo sợ.
“Tưởng cái gì chứ?" Hoàng Trường Minhnhíu mày.
Lam Ngọc Anh nhìn anh, rất nhanh rù mắt xuống, nhỏ giọng nói, "Tưởng là anh bỏ tôi đi rồi.....
Đối mặt Hoàng Trường Minhhdi lay động, nhưng bên trong văn sâu thảm, “Tôi sẽ không bỏ lại em"
Lam Ngọc Anhngây người
Chỉ đơn giản sau chứ cứ lập lại trong lòng khiến tìm cô loạn nhịp.
Ở góc nào trong ngôi nhà gỗ này Hoàng Trường Minh tìm thấy được mở giấy báo cũ và tờ đơn tuyến truyền cũ, cuộn lại thành cuộn rồi dùng bật lửa châm lửa lên.
Sau đó vứt vào cái thùng sắt.
Nhưng do trời mưa, cây khô và củi khô đều ướt rất khó để đốt được, anh lại rất hiếm hoi có sự kiên nhẫn, làm đi làm lại mà không hề thấy phiền.
Lam Ngọc Anhngồi một bên nhìn, bất giác nghĩ về lúc còn ở dưới quê, cô ngồi trên một miếng dán gỗ gần bếp lò cầm cây quạt nhỏ giống như một đứa trẻ mà quạt quạt....
Đến lần thứ tư, rốt cuộc cũng đã đốt được lừa rồi.
Ảnh sáng của ngọn lửa từ trong thùng phát ra, nguyên căn nhà gỗ giống như đã được thắp sáng.
không giống như vừa rồi tối đen như mực, Hoàng Trường Minhim lặng ngồi ở bên cạnh cô, anh dường như đã trở nên không còn đáng sợ cho lắm.
Lam Ngọc Anhđể tay gần cái thùng sát hơ hơ cho ẩm, mắt cô lại nhìn về cái hộp bánh kem mà cô ôm thảo,
Ở bên ngoài hộp có chút ướt rồi, cô mở ra, cán thân từng chút từng chút lấy bánh kem ra.
Hình dạng chiếc bánh kem bơ rất là bình thường, bề mặt bánh kem để mấy lát trái cây, với lại xung quanh bánh kem có trang trí thêm nhưng bông hoa nhỏ làm bằng bơ nhưng lại không được đều, dùng phẩm màu đỏ viết lên mấy chữ "sinh nhật vui vẻ"cũng có chút xiêu quẹo.......
Hoàng Trường Minhđỡ lấy, yết hầu động đậy, “Tôi còn chưa nói, chúc em sinh nhật vui vẻ." "Cảm ơn!” Lam Ngọc Anh nói rất chân thành.
Cầm lấy cái nữa, cô lấy một miếng bánh nhỏ bỏ vào miệng, nhai nhai rồi nuốt xuống.
Hoàng Trường Minhngay lập tức hỏi, “Mùi vị thế nào?"
Phải nói sự thật là...?" Ánh mắt của Lam
Ngọc Anhdo dự.
“phi lời!" Hoàng Trường Minhtrầm giọng.
Lam Ngọc Anhnhìn anh một cái, cẩn thận từng chút nói, “Uh, nói thật là không ngon lắm, kem ngọt quả, bánh có chút cứng…......
Hoàng Trường Minh nghe vậy, gương mặt ngay lập tức rủ xuống.
Cùng cảm lấy cái nĩa, lấy một miếng nhỏ lên, sau đó biểu tình khó coi đến khó tả.
Lam Ngọc Anhthấy gương mặt anh ta càng lúc càng đen, lại nhìn hình dạng bánh kem so với các tiệm bánh, có một suy nghĩ bạo gan trong đầu cô lóe lên, cô không khẳng định mà hỏi, "Hoàng Trường Minh, cái này….....là anh làm hả?"
Hoàng Trường Minh cắn môi, sau đó cứng đơ mà nói ra hai chữ.
"Không phải."
Sau đó anh đột nhiên quăn cái nĩa vứt vào thùng sát, “Không thích ăn thì có thể vứt đi.
"Không." Lam Ngọc Anhmang bánh kem để lại vào trong, sau đó rất tỉ mỉ đóng gói nó lại, “Chỉ là ăn hơi no, đợi ngày mai mang về ăn tiếp.
Bất kể là phải hay không phải, cũng là tấm lòng của anh.
Trong đêm mưa gió mang về một cái bánh tinh tế như thế, cô càng muốn để lại từ từ thường thức.
Hoàng Trường Minhnhìn cô một cái, ở một góc gương mặt của anh mà cô không nhìn thấy được có một đôi môi khẽ nhích lên cười hạnh phúc, Chủ để bánh kem đã kết thúc, chỉ còn lại tiếng lửa đang cháy lên
Trông cái đêm dài mênh mông này, lại đang ở đất khách, trai đơn gái chiếc cùng ở chung một căn nhà gỗ nhỏ, đặc biệt là khi bọn họ đã kết thúc mối quan hệ đó, rốt cuộc vẫn là cảm thấy không được thoải mái.
Lam Ngọc Anhbắt đầu ôm đầu gọi ngồi tại chỗ, từ từ rồi, đầu óc trầm xuống.
Hoàng Trường Minhxem xét nét mặt, “Lam Ngọc
Anh, em sao thế?" "Không có gì......" Lam Ngọc Anh lắc đầu, động tác có vẻ chậm chậm.
Toàn thân đều mềm nhũn ra, không biết có phải do nhịp độ thùng sát phát ra cao quá không, mà thấy có chút chóng mặt hoa mắt.
“Không sao?" Hoàng Trường Minh quay hàn gương mặt qua, đưa tay hưởng về cô, sờ vào trán liền thấy nóng hổi, khiến anh nhíu mày lại, " Tại sao lại nóng thế này!"
Lông mày Lam Ngọc Anhkhẽ động, hình như nghe anh nói thế, hơi thờ lập tức thờ ra hơi nóng như lừa.
Hoàng Trường Minhđưa tay xuống, sở sở vai cô và cánh tay của cô, nhiệt độ đều cao đến mất khiến người ta giật mình, quần áo trên người đều ước hết cả rồi, đã bắt đầu có triệu chứng muốn bệnh, nhìn kỹ, gỗ má và mặt của cô đỏ ứng một cách bất thường.
Từ lúc xuống khỏi xe taxi, Lam Ngọc Anhđã cảm thấy có chút lạnh, sau đó dầm mưa một trận, không bệnh mới là lạ.
Hiện giờ đều mong chờ nhất là trời mau sáng, nhân viên sau khi mở cửa, có thể mau chóng quay về khách sạn thả mình trên giường….......
Đang mê man suy nghĩ như vậy, cảm giác như kế bên có tiếng soạt soạt như tiếng cởi áo.
Lam Ngọc Anh nhìn qua, ngay lập tức liền hoang mang, “Hoàng Trường Minh, anh tính làm gì.….......
Đang nói chuyện, áo sơ mi trên người Hoàng Trường Minh cũng đã cởi hết ra, thân thể cường tráng được ánh sáng ngọn lửa chiếu vào nhìn rất rõ.
Sau đó lại tiếp tục cởi dây nịch, tiếp sau đó vài giây cởi luôn cả cái quần tây, toàn thân trên dưới trên còn lại cái quần tứ giác.......
Sau khi cởi hết ra, anh đưa tay qua chỗ cô.
“Anh đừng có qua đây! Không được
Đối với Lam Ngọc Anhđôi tay đưa qua là móc vuốt ma quỷ có dùng đôi tay mình ôm lấy bản thân, thấp giọng là.
Nhưng cô làm sao có thể chống cự được sức mạnh của Hoàng Trường Minh, áo lem dài bên ngoài rất dễ dàng đã bị cởi xuống, áo cổ chữ T bên trong cũng bị lôi từ dưới lên trên rồi cởi ra, còn nhanh hơn so với lúc nãy anh tự cởi, nháy mắt một cái chỉ còn lại cái áo ngực, "Hoàng Trường Minh, đừng mà…………...
“Kêu đủ chưa? Đã phát sốt thành ra như vậy, mà cổ họng còn là được lớn được!"
Hoàng Trường Minhthấp giọng trách móc, nhìn cô làm ra một bộ dáng giống như sắp bị cưỡng hiếp, anh tức đến mức muốn đánh cho một trận, “Em cho rằng trong đầu tôi chỉ toàn nghĩ đến mấy chuyện đó sao?" ".......Chẳng lẽ không phải?" Lam Ngọc Anh cần môi hỏi ngược lại.
Hoàng Trường Minh thật sự là bị làm cho tức chết nghiến răng nói, “Lam Ngọc Anh, có phải em muốn bị ăn đòn không?"
.