Chương 1196
Trương Tiểu Du nghe thấy những lời này thì ngấng đầu lên, nhìn sang, đột nhiên cau mày, Ngô Huỳnh Đông trong bộ đồ hàng hiệu, bao quanh là nam thanh nữ tú đi vào, bạn nữ ngồi bên cạnh cũng đứng dậy mơ hồ nói đùa: “Ngô Huỳnh Đông, cậu qua đây xem một chút đi, Cá Nhỏ nhà cậu uống say rồi, cậu là chồng chưa cưới, mau làm anh hùng cứu mỹ nhân đii”
Dưới sự trêu chọc của mọi người, Ngô Huỳnh Đông bị đấy đến trước mặt Trương Tiểu Du: “Cá Nhỏ, em không sao chứ?”
Trương Tiểu Du cau mày” Sao anh lại đến đây?”
Hôm nay chắc là do cô ra ngoài không xem giờ hoàng đạo, lúc đầu, cô nhìn thấy “Cầm Thú” ở cửa nhà vệ sinh, bây giờ cô lại nhìn thấy người mình không muốn gặp.
Bởi vì Ngô Huỳnh Đông đang nghiêng người trước mặt cô, ánh đèn mờ ảo tạo ra ảo giác hai người đang trò chuyện cùng nhau, một người bạn cùng lớp mỉm cười, cao giọng hỏi: “Đúng rồi, Ngô Huỳnh Đông Cá Nhỏ, bây giờ Ngô Huỳnh Đông đã du học về rồi. Hai người định khi nào kết hôn? Tớ nhớ khi đó nói chờ Ngô Huỳnh Đông từ nước ngoài trở về, hai người liền kết hôn, chúng tớ đều đã chuẩn bị tiền mừng từ lâu rồi, chỉ chờ hai người thông báo thôi, có đúng không?”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Các bạn học còn lại trong phòng bao cũng nhanh chóng phụ họa hùa theo.
Họ là cặp đôi đáng ghen tị nhất khi còn học đại học, tất cả các bạn học ở đây đều đã chứng kiến chăng đường tình cảm của họ, nhưng không ai biết lúc này giữa hai người chỉ còn lại hai chữ “đã từng”
Nhìn Ngô Huỳnh Đông đang cúi gằm mặt, Trương Tiểu Du trực tiếp ngẩng đầu lên nói: “Chúng tớ đã chia tay từ lâu rồi!”
Ngay khi lời này nói ra, trong phòng bao liền im lặng không một tiếng động Mọi người nhìn họ bảng ánh mắt kinh ngạc rồi nhìn nhau không biết nói gì, bầu không khí rất xấu hố, cuối cùng có người bật cười chuyển chủ đề nói: “Hôm nay tớ có thể chọn nơi này để tổ chức họp lớp, tất cả đều là nhờ phúc của bạn học Ngô Huỳnh Đông, nếu không thì tầng lớp lao động cấp thấp như chúng ta làm sao tới được đây để tiêu tiền! Ngô Huỳnh Đông đã nói, đêm nay cứ chơi thoải mái, tất cả chỉ phí đều tính cho cậu ấy!”
Trương Tiểu Du nghe vậy, kinh ngạc nhìn Ngô Huỳnh Đông.
‘Vốn nghĩ chỉ là một buổi tụ tập đơn giản do các bạn cùng lớp tổ chức.
Không ngờ người đứng sau hậu trường lại là anh ta, cô cảm thấy không khí trong phòng bao càng nhàm chán hơn, không muốn ở lại thêm một giây nào.
Chỉ muốn rời đi thật nhanh.
Trương Tiểu Du nghĩ sao làm vậy, trực tiếp xách túi đứng dậy, nâng ly rượu trong tay về phía đám người, uống hết nửa ly còn lại, đặt lên bàn kính: “Xin lỗi, tớ đột nhiên nhớ ra vẫn còn việc phải làm. Các bạn cứ từ từ chơi, tớ về trước!”
Nói xong, cô trực tiếp đi về phía cửa phòng bao.
Một vài bạn học thân thiết đến tiễn cô, họ không biết sự thật, họ chỉ nghĩ có lẽ hai người họ khó xử, bạn học có ý muốn tác hợp cho hai người nên mới kéo Ngô Huỳnh Đông cùng tới đây.
Trương Tiểu Du bước ra khỏi phòng bao, không ngờ vừa ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy bóng dáng khá cao xuất hiện ở hành lang phía trước, chính là người phụ nữ dính chặt lấy “Câm Thứ” ở cửa nhà vệ sinh hồi nấy.
Lúc này, không chỉ người phụ nữ đó dán vào ngực anh, mà một cánh tay của anh cũng đang đặt trên vai người phụ nữ, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ nổi tiếng, ánh mắt lười biếng chỉ nhàn nhạt quét qua mặt cô.
Có lẽ vừa rồi đi hơi nhanh, Trương Tiếu Du nhất thời vô tình lắc lư, cô nhanh chóng đỡ lấy vách tường, lập tức có người bên cạnh nói: “Ngô Huỳnh Đông, còn không mau đến ôm Cá Nhỏ đi!”
Cô cúi đầu không kịp để ý, đôi mắt hoa đào kia hơi nheo lại khi nghe tới cái tên kia.
“Trần Phong Sinh vẫn chưa quên đêm đó ở Kiên Giang, cô vừa cởi quần áo của anh vừa khóc, còn lầm tưởng anh là người khác, nói: “Ngô Huỳnh Đông, em đã làm gì sai? Sao anh lại đối xử với em như vậy, chúng ta không phải đã nói xong rồi sao? Đợi anh du học về nước sẽ kết hôn mà? Em cũng có thể cho anh, em cho anh, được không, bây giờ em liền cho anh..”