. Chương 1162
Khi hét lên câu cuối cùng, bóng người cao thẳng ấy liền dừng lại.
Trương Tiểu Du chạy quá nhanh nên không kịp phanh lại đã tông thẳng vào người anh ấy, hơi thở nam tính phả ra từ chiếc áo blouse trắng, hơi thở của cô ấy run lên ‘Sau khi được anh ấy giúp đỡ ốn định lại, Trương Tiếu Du có chút ngượng ngùng lùi lại: “Bác sĩ Sinh!”
Trần Phong Sinh nhìn thấy là cô ấy, lông mày nhướng lên một góc độ khó có thế nhận ra, hai tay thu lại đặt vào trong túi áo, xúc cảm khi chạm vào vòng, eo mảnh khánh ấy vẫn còn lưu lại trên tay, đôi mắt đào hoa đang liếc nhìn cô ấy một chút, bởi vì chạy nhanh, mà lồng ngực phập phồng không ngừng.
“Lại muốn kiếm tra sao?“ Đôi môi mỏng của Trần Phong Sinh cong lên: “Xin lỗi, hôm nay tôi không khám”
“Không phải!” Trương Tiểu Du đỏ mặt vì xấu hổ.
Không để ý tới việc tinh sổ với tên này, cô ấy quay đầu nhìn cấp bà cháu kia, vội vàng mở miệng nói: ‘Ở bên kia có một cậu bé bị bệnh tim bẩm sinh, vừa rồi bác sĩ có đề nghị phải mổ ngay, nếu không sau này bệnh tái phát sẽ rất nguy hiểm! Nhưng mà chỉ phí phẫu thuật quá đắt, bà nội của em ấy lại không đủ tiền nên bác sĩ sẽ không tiến hành ca mổ này, anh là chuyên gia ngoại khoa đúng không? Vậy y thuật của anh chắc chản rất giỏi, anh giúp em ấy phẫu thuật đii”
“Vị bác sĩ kia hẳn đã nói về quy định của bệnh viện” Trần Phong Sinh nhíu mày.
“Tôi biết! Nhưng bà cụ thật sự tất đáng thương. Chồng của bà qua đời lúc còn trẻ. Mấy năm trước, con trai và con dâu của bà gặp tai nạn mà mất. Bà dựa vào việc thu lượm phế liệu để trang trải cũng như nuôi nấng đứa cháu nhỏ của mình. Hiện tại nhà họ đang ở cũng là đi thuê, nên không thể lấy ra nhiều tiền một lúc như vậy được!”
Trương Tiểu Du gần như dùng hết lời, cố hết sức thuyết phục: “Bà cụ còn vô cùng tốt bụng. Bà ấy đã vất vả như vậy rồi mà vẫn sẵn sàng chăm sóc lũ mèo hoang gần nhà. Một người tốt như vậy, anh giúp bà đi được không, cháu bà còn nhỏ như vậy, mới vào lớp 2, nếu để lâu lỡ xảy ra chuyện gì thì sẽ thê thảm biết bao!”
“Bác sĩ Sinh, xin anh hãy rủ lòng thương, tiến hành phẫu thuật trước, đế em ấy mau chóng khỏi bệnh!”
Sau khi cô ấy nói xong, Trần Phong Sinh liền trầm mặc vài giây.
Lần nữa ngẩng đầu, trong cặp mắt đào hoa lại nhiều thêm vẻ khinh bị, giống như dự đoán, lười biếng nói: “Muốn tôi phẫu thuật cũng được, chỉ cần cô ngủ cùng tôi thêm lần nữa”
“Anh đang nói cái gì vậy?” Trương Tiểu Du trợn to hai mắt.
“Tôi có chút nhớ nhung hương vị của cô” Đôi môi mỏng của Trần Phong Sinh nhếch lên cười nhạt, ánh mắt quét qua trước ngực cô ấy: “Ừm, nếu cô đồng ý ngủ với tôi một đêm, vậy tôi có thể cân nhắc làm phẫu thuật cho đứa bé kia!”
“Sức sinh”
Trương Tiểu Du nghiến răng mắng mỏ.
Cô tức giận liếc nhìn một cái rồi quay đâu bước nhanh đi Càng nghĩ càng giận, cô thấy mình đúng là bị lừa đá vào đầu mới đặt hy vọng vào một tên như vậy!
“Tính mạng con người là chuyện hệ trọng như nào vậy mà tên khốn đó còn dám lấy nó ra để uy hiếp người khác? Thế mà cũng được gọi là chuyên gia khoa tìm mạch sao? Thật hổ thẹn thay cho chiếc áo blouse trắng bị tên đó khoác lên người!
‘Vi tên kia mà Trương Tiểu Du gần như mất hết hy vọng vào nghề bác sĩ.
Mặc dù không phải người thân nhưng cô ấy thực sự không thế chịu đựng được, không muốn bỏ cuộc đi đến phòng khám tim mạch tìm từng bác sĩ, nhưng sau vài lần lăn lộn vẫn không có kết quả, không có vị bác sĩ nào tình nguyện vi phạm quy tắc để làm phẫu thuật cả Loại chuyện này đối với họ đều gặp nhiều như cơm bữa, vì vậy cảm xúc cũng đã chết lặng, dù sao cũng cần phải giữ lấy chén cơm của mình để sống, Trương Tiểu Du chán nản quay bước về phòng bệnh, cảm thấy bản thân vô cùng bất lực Trong lòng cô ấy tính toán số tiền mình có thể quyên góp được, bởi vì tiền tiết kiệm của bản thân phần lớn đều đã dồn cho bạn trai cũ, cô ấy bây giờ cũng chẳng còn bao nhiêu.
Hơn nữa loại chuyện này càng không thể mở miệng với cô chú, vợ chồng họ đều là nhân viên bình thường của một công ty tư nhân, có thể cho cô ấy và em họ Chu Thị Linh vào đại học cũng đã không dễ dàng rồi. Mượn của bên đồng nghiệp chắc cũng không thấm thía là bao, thêm cái thẻ tín dụng chỉ nhiều hơn thú kia nhiều nhất cũng chỉ tầm 70 triệu.
Trương Tiểu Du nâm lấy ngón tay mình, hối hận vì lúc rời Kiên Giang đã không lấy tấm thẻ tín dụng kia.