Chương 1158
“Cô Du, tôi vô cùng chắc chẳn!” Cô y tá bình tĩnh gật đầu, sau đó hỏi ngược lại cô ấy: “Cô đến đăng ký, không phải chọn bác sĩ Sinh sao? Mỗi ngày bác sĩ Sinh chỉ khám cho 50 người!”
Trương Tiểu Du đã gần như chết lặng!
Ai mà biết được cơ chứ, nếu biết thì có đánh chết cô ấy cũng không bao giờ bước vào nơi này.
-Trần Phong Sinh nấy giờ không lên tiếng, lúc này cũng nhinn không được mà gõ bàn một cái nói: “Không khám thì mời ra ngoài rẽ phải, đổi người tiếp theo!”
Ánh mắt anh ấy lúc này nhìn như một vị bác sĩ nghiêm túc, vô cùng lãnh đạm, như thể chưa từng nhìn thấy cô ấy.
“Ai nói tôi không khám!” Trương Tiểu Du nghiến răng nghiến lợi Nếu không cầm theo giấy khám bệnh quay trở lại, tổng biên tập chắc chắn ột da cô ấy mất, hơn nữa đăng ký khám chuyên gia đắt muốn chết!
Sau khi cô ấy kéo ghế ngồi xuống, Trần Phong Sinh liếc nhìn y tá bên cạnh: “Tiểu Chiêu, cô ra ngoài trước đi, tiện thể đóng cửa lại sẽ.
“Vâng, bác sĩ Sinh!” Y tá vô cùng nghe lời làm theo chỉ dẫn của anh ấy.
Trương Tiểu Du còn chưa kịp phản ứng, y tá đã xoay người rời khỏi phòng khám, còn đưa tay đóng cửa phòng lại “Ken két”
‘Vào lúc tiếng đóng cửa vang lên, da đầu của Trương Tiểu Du liền tê dại một cách dữ dội Đóng cửa? Tại sao phải đóng cửa”
Trương Tiểu Du theo bản năng co rụt người về sau một chút, nghĩ đến đêm mây mưa ở Kiên Giang lần trước, thái dương cô ấy nhanh chóng giật giật vài cái, cả người liền lạnh cả sống lưng, hoàn toàn là dựa vào nghị lực kiên cường, nhất quyết không chịu thua để chống đõ.
Trần Phong Sinh rút bút từ túi áo trước ngực, mở số ghi chép chẩn đoán và điều trị của cô ấy rồi dùng đôi mất đào hoa nhìn chảm chảm: “Họ và tên”
“Không phải trong phiếu đăng ký có rồi sao!” Trương Tiểu Du tức giận đáp.
“Họ và tên!” Trần Phong Sinh trâm giọng lặp lại Lúc này trong phòng làm việc chỉ có hai người bọn họ, cảm giác áp chế từ giọng nói trầm thấp của đối phương thật khiến người ta khó thở, Trương Tiểu Du chỉ đành nuốt nước miếng mà ngoan ngoãn trả lời: “Trương Tiểu Du”
“Tuổi tác”
“Hai mươi tư”
“Khó chịu chỗ nào?”
Trương Tiểu Du nhịn không được muốn trợn mắt: “Tim!”
“Trần Phong Sinh suốt quá trình hỏi đều chỉ có một biểu tình, đầu bút không ngừng lướt trên trang giấy, tiếp tục hỏi một cách máy móc: “Cụ thể có triệu chứng hay biếu hiện gì không?”
“Tôi cũng không rõ” Trương Tiểu Du bị hỏi có chút chột dạ, vốn dĩ cô ấy muốn lừa gạt tông biên tập, tới đây khám cũng chỉ là muốn diễn một chút, đăng ký khám chuyên gia cũng vì đến lúc đó cầm hồ sơ bệnh án trở về có thế càng chân thực hơn. Ai mà ngờ được cuối cùng lại vấp phải tên này, cô ấy chỉ đành nói qua loa cho có lệ: * Nói chung là không thoải mái, thấy khó chịu!”
Nghe vậy, Trần Phong Sinh đặt bút trên tay xuống, đậy nắp lại rồi nhét vào túi áo như ban đầu Nhìn thấy anh ta đột nhiên đứng lên, Trương Tiểu Du đột nhiên giật mình, lo lắng mở to mắt: “Này, anh muốn làm gì “Ra chỗ giường bên kia rồi năm xuống!” Trần Phong Sinh chỉ vào giường bệnh màu trắng bên cửa sổ.
“Tại sao chứ?” Hai mắt Trương Tiểu Du trừng lớn.
“Khám bệnh” Trân Phong Sinh ném ra hai chữ, ngay sau đó liền xoay người, áo khoác trắng nhẹ nhàng bay theo từng bước chân của anh ấy Khác với lần trước gặp ở Kiên Giang, chỉ khoác lên mình chiếc áo blouse trắng thôi mà người này như trở thành một con người khác vậy, không còn ý cười lười biếng thường thấy, biếu cảm trên gương mặt lúc này cũng chỉ có sự nghiêm túc mà thôi. Nếu không phải có cặp mắt đào hoa kia cô ấy thật sẽ nghỉ ngờ trước mặt liệu có đúng là tên người đàn ông kia khốn khiếp cướp đi trong trắng của mình hay không!
Thấy Trần Phong Sinh đã kéo ghế ngồi ở đó, Trương Tiểu Du đành ngập ngừng bước tới, dưới ánh mắt vô cảm kia, nhầm mắt leo lên giường bệnh Ngay khi đầu vừa chạm xưồng giường, liền nghe thấy tiếng nói: “Cởi quân áo rat “Cái gì?” Trương Tiếu Du như bị sét đánh bên tai, hai tay chắn trước ngực, cảnh giác mà nhìn: “Sao lại cởi quần áo chứ! Tôi cảnh cáo anh, đây là bệnh viện! Nếu anh dám làm gì tôi. Tôi sẽ hét lên đấy, có muốn tôi hủy hết thanh danh của anh không hả?”