Chương 1150
Thế giới của Trương Tiểu Du dường như sụp đổ vì năm từ này của anh.
Trong đầu cô vang lên tiếng ong ong, hai tay bị bóp chặt, hai hàng lệ chảy xuống, phần nộ mà bước về phía trước, giơ tay lên cao: “Ngô Huỳnh Đông, đồ khốn kiếp, đồ khốn nạn.”
Bàn tay của Trương Tiểu Du mới vừa giơ đến ở giữa không trung đã bị người phụ nữ đối diện nắm lấy, sau đó còn bị cô ta tát hai cái.
“Chát!
Một âm thanh đặc.
Trương Tiểu Du không chỉ loạng choạng, thậm chí còn bị đối phương đầy ngã xuống đất, cô rõ ràng ở đây để đánh ghen, vậy mà lại bị đánh. Mặt cô nóng bừng vì đau đớn, ánh mắt không rời khỏi người bạn trai t lớn vang lên.
Đây là người đàn ông mà cô đã yêu năm năm!
“Ai cho phép cô tùy tiên đánh người đàn ông của tôï?” Người phụ nữ kia bất mãn trừng mắt nhìn cô, quay đầu bước vào cùng Ngô Huỳnh Đôn/ chúng ta đóng cửa lại, tiếp tục những việc đang làm thôi!
“Anh à, Ngô Huỳnh Đông cứng ngắc đứng tại chỗ, nhìn cô với vẻ mặt rối rằm và phức tạp, anh như muốn tiến lên đỡ cô, nhưng hai tay lại như mất đi sức lực.
Người phụ nữ kia cúi gãm mặt, hất cảm lên: “Ngô Huỳnh Đông, nếu anh còn dám nhìn cô ấy một lân nữa, anh sẽ không xong với em đâu! Đừng quên, ba tháng trước, anh vừa mất một đứa con, nếu anh làm em không vui ba em sẽ tống cố anh ra khỏi công ty, Hãy suy nghĩ rõ ràng xem em và cô ta ai mới quan trọng!”
Cuối cùng, cửa đóng lại trước mắt cô.
Trương Tiểu Du nhâm mắt lại, nỗi cay đảng trào dâng từ đáy mắt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
“Trương Tiểu Du, cô chơi nhiều đến mức mộng mị rồi hả? Cô ở Kiên Giang đã hai ngày rồi, mà một chút tin tức cũng không đào ra được, còn làm hỏng máy ảnh. Khi đó tôi đã nói thế nào, nếu không mang được tin nào quay về thì cũng đừng trở về nữa”
Trong điện thoại, những lời trách móc của lãnh đạo bản ra còn nhanh hơn cả tiếng nhạc nền trong quán.
Trương Tiểu Du đưa điện thoại ra xa, cho dù có bị mắng chửi thế nào cô cũng chỉ nấc lên không nói được lời nào, cuối cùng đến khi tiếng mảng bớt dần cô mới cúp máy.
“Cho tôi một ly nữa!”
Sau khi uống cạn rượu trong ly, cô vỗ bàn bảo với người phục vụ trong quây bat, Trước cửa quán bar, có hai người đàn ông bước vào, một người trong số họ đẹp trai lạ thường, đặc biệt là đôi mắt đào hoa hấp dẫn thụ hút sự chú ý của rất nhiều phụ nữ.
Người đàn ông còn lại xoa tay nói xin lỗi với người đàn ông bên cạnh: “Bác sĩ Sinh, tối nay tôi nhất định phải làm cho anh vi vẻ. Tôi rất xin lỗi về chuyện xảy ra đêm qual Tôi đã hỏi rồi có người cố tình bịa chuyện sau lưng nói xấu anh. Tên đó đã bịa chuyện lung tung với hai người bạn đó của tôi! Đừng lo, tôi nhất định sẽ tìm ra xem kẻ đó là ai”
“Không cần đâu, tôi biết là ai rồi!” Vẻ mặt Trần Phong Sinh anh tuấn lạnh lùng Theo miêu tả của hai người phụ nữ đêm qua, anh đã đoán được ai đã làm chuyện đó!
Đôi môi mỏng của Trần Phong Sinh mím lại thành một đường mỏng, lúc này nghĩ đến liền cảm thấy khó chịu, ánh mắt đào hoa vô tình quét qua sàn nhảy, khóe mắt dừng ở quầy bar, rồi trầm mặc nheo lại Thật sự là đi mòn gót giày không thấy, lại tự nhiên chui đầu vào lưới, bắt được mà không tốn chút công phu nào!
Không người đàn ông nào có thế chịu được sự khiêu khích và phi báng về quyền hạn ở một vài phương diện nào đó, Trần Phong Sinh hiện đang nghĩ lại những tin đôn, cảm thấy hết sức căm phẫn.
Anh ta sải bước đi tới, các khớp ngón tay kêu răng rắc vì đang bị siết chặt Một thân đầy sát khí đi đến bên cạnh cô, ly rượu trong tay Trương Tiểu Du đã trống trơn, cả người bò rạp trên mặt quầy bar, Trần Phong Sinh đưa tay nắm chặt bả vai cô, nghiến răng nói: “Xem ra vận khí tối nay thật tốt, tự nhiên lại tóm được cô”
“Tối qua cô nói linh tỉnh những gì với người khác vậy? Có dám nói lại lân nữa trước mặt tôi không?” Đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh đắng đăng sát khí, anh chưa bao giờ bị một người con gái nào coi nhẹ đến mức tức giận như vậy, bàn tay tăng thêm lực: “Đừng giả chết! Sao rồi, dám làm mà không dám nhận, cô trước giờ đều không giỏi nhẫn nhịn mà, tôi hỏi cô đó! Này ngấng đầu lên cho tôi”
Trương Tiểu Du bị anh ta nắm chặt bả vai, khuôn mặt vẫn gục ở đó, đang bị che đi bởi mái tóc ngắn.