Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1138




Chương 1138

Cô gái nhún vai, nhận thù lao từ anh: “Em chắc chản lần này cô ấy sẽ không chọc phá anh nữa, anh cứ yên tâm! Nếu anh có nhu cầu có thể gọi cho em bất cứ lúc nào. Em không phải người cầm được tiền rồi sẽ phủi mông rời đi, em sẽ giúp anh giải quyết mọi vấn đề sau đó!”

“Tốt” Lê Văn Nam gật đầu.

Đôi mắt anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ, khắp nơi là đám người náo loạn, không còn bóng dáng của cô gái rơi lệ chạy ra khi nãy nữa. Rõ ràng đã đến lúc anh nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng chẳng hiểu sao lại có một tia bưồn man mác.

Trong sảnh sân bay, thông tin chuyến bay được phát đi phát lại trên radlio.

Trong phòng chờ VIP, ông Lê cảm ơn ly cả phê nóng do nhân viên mang đến, nhưng cháu trai của ông, Lê Văn Nam đã nửa tiếng đông hồ vẫn ngồi yên vị trí không thay đổi, vắt chéo chân, cứ mãi đờ đẫn nhìn điện thoại Ngoài việc, có hảo cảm với Lam Ngọc Anh, Lê Văn Nam chỉ yêu đương có một lần duy nhất. Cuộc đời anh chưa bao giờ gặp một cô gái nào nhiệt tình và vui vẻ như Trịnh Phương Vũ, tính tình thẳng thần, không e ngại rụt rè, dũng cảm nói lên tiếng yêu.

Đối mặt với sự theo đuổi mạnh mẽ và nóng bỏng của cô, anh không có cơ hội để thở, thay vào đó anh chỉ muốn né tránh. Anh không thế đón nhận và đáp trả thứ tình cảm mãnh liệt đấy của cô, chỉ vì muốn cô không phải phí tâm sức và tỉnh lực quá nhiều lên một người như anh.

Việc Trịnh Phương Vũ theo đuổi anh không phải là nổi hứng nhất thời, anh có thế nhìn ra được quyết tâm đến từ trên người cô.

Hầu như mỗi ngày trước khi anh mở mắt và đi ngủ, điện thoại sẽ luôn bị tin nhắn của cô oanh tạc, chỉ cần có khoảng trống là anh nhất định sẽ nhận được cuộc gọi từ cô ấy, hơn nữa thường xuyên vừa đàm phán xong hợp đồng ở công ty nào đó sẽ nhìn thấy cô diễn cảnh tình cờ gặp nhau Những việc như vậy, xảy ra quá nhiều.

Vì vậy, khi cô thực sự ngừng quấy rầy anh, anh lại cảm thấy có chút không quen.

Ngón tay của Lê Văn Nam khẽ chạm vào màn hình điện thoại, không hiểu sao anh lại mở hộp thư ra, nội dung dày đặc tất cả đều là do Trịnh Phương Vũ gửi tới. Dù chỉ từ chủ đề thời tiết cô cũng có thể chuyến thành em nhớ anh, khi trời mưa thì em càng nhớ anh, luôn như vậy thắng thắn bộc lộ tình cảm với anh.

Điều này gây ra rất nhiều phiền toái cho cuộc sống của anh trong một khoảng thời gian, thậm chí còn có chút khó chịu, nhưng anh không xóa đi một tin nhân nào.

“Chúc mừng anh, có hiệu quả rồi, Phương Vũ đã trở về nước Anh!”

“Tôi đoán cô ấy thực sự rất bưồn, nói rằng cô ấy đã quyết định từ bỏ cây cổ thụ là anh! Hơn nữa cô ấy cũng nói cô ấy thực sự đã rũ bỏ thứ tình yêu này rồi, ở bên đó sẽ tùy tiện tìm một tên ngoại quốc để cưới, cũng không quan tâm là thích hay không thích, cho dù trẻ hơn già tuổi lớn hơn một chút cũng không thành vấn đề, chỉ cần người đó đông ý cưới cô ấy là được rồi. Tôi thấy lúc cô ấy nói ra những lời này, mặt không có chút cảm xúc nào”“

“Văn Nam, anh và ông Lê từ Cà Mau đến Sài Gòn, nhưng sau này ở lại đây không chịu rời đi. Lúc đầu hoàn toàn là vì tôi, nhưng về sau lý do vẫn như vậy sao?”

Lê Văn Nam đột nhiên cầm chặt lấy điện thoại di động rồi đứng lên.

Ông Lê giật mình quay đầu lại, chỉ thấy anh cau mày nói: “Ông ơi, cháu xin lỗi! Cháu không thế đi cùng ông về Cả Mau được! Sau khi về nhà an toàn thì gọi điện cho cháu. Cháu có việc phải lập tức đến nước Anh một chuyến ngay bây giờt”

‘Sau khi nói xong, Lê Văn Nam nháy mắt lao ra khỏi phòng chờ, Ông Lê còn chưa uống cạn ly cà phê trên tay, nhướng mày nghĩ ngờ, đây là lần đầu tiên ông thấy cháu trai mình trông lo lắng và hồi hộp như vậy.

Thời tiết ở London tốt hơn ở Sài Gòn nhiều.

Trịnh Phương Vũ xem chương trình truyền hình của Mỹ cả đêm, bỏ mặc mái tóc dài không thèm chăm sóc, khiến sợi tóc cứng như rơm rạ, lê đôi dép lê ra khỏi ngôi nhà gỗ xinh đẹp để đi đố rác.

‘Vừa mở cánh cống sắt màu trắng, hành động của cô chợt dừng lại Trước mặt cô là một bóng người cao lớn với đôi mắt và lông mày tuấn tú, ngũ quan đẹp đề, nụ cười của anh ta còn chói mắt hơn cả mặt trời trên đỉnh đầu Trịnh Phương Vũ nhìn mà ngẩn ngơ, vẻ mặt lập tức vui mừng, nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại đánh tỉnh chính mình, giả vờ như không nhìn thấy anh, đi thẳng tới trước mặt anh rồi lách ra, mở nắp thùng rác, sau đó bỏ rác đã phân loại vào.

Nhưng khi cô vừa quay lưng lại thì đã bị anh chặn tay.

Trịnh Phương Vũ rũ lông mi xuống, nhàn nhạt hỏi: “Anh tới đây làm gì?”