Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 113: Có Muốn Anh Không






Hội nghị buổi chiều ở Hoàng Thị đã mở gần một giờ.


Trong suốt cả quá trình diễn ra, Hoàng Trường Minh đều tập trung tình thân vào hội nghị, ánh mắt không hề liếc nhìn cô lấy một lần.
Sau khi kết thúc hội nghị, Lam Ngọc Anh và giám đốc rời đi, y hệt như lúc đến.
Đúng lúc Hoàng Trường Minh và Phan Duy cũng đi ra theo, nói là tiền đường nên có thể tiến bọn họ một đoạn.


Tất nhiên là giám đốc vui vẻ đáp ứng, song cô lại bị kẹp giữa hai người.
Chẳng qua điểm khác biệt chính là, sau khi Hoàng Trường

Minh lên xe thì nhằm nghiền hai mắt lại, tháng đến lúc bọn họ xuống xe cũng chưa từng mở ra.


Trước khi đóng cửa xe, Lam Ngọc Anh quay đầu lại, trông thấy anh vẫn chỉ là một góc nghiêng cương nghị, gương mặt không có biểu cảm, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng không thể tiếp cân.


Ngón tay cô siết chặt lại, cô còn đang mong chờ điều gì nữa?

Cứ không liên quan đến nhau như vậy là tốt nhất...


Lam Ngọc Anh chuyến điện thoại di động sang tại bên kia, không thể không nhắc nhở anh.
"Hoàng Trường Minh, giữa chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa...
"Ừm, tôi biết." Hoàng Trường Minh nói.
"...
Lam Ngọc Anh không biết nên nói tiếp thế nào.
Đang do dự không biết có nên tiếp tục cuộc điện thoại này hay không, thì ở đầu dây bên kia anh lại mở miệng: "Mì nấu thế nào?" "Hả?" Lam Ngọc Anh ngây ra.
"Cái loại mà bình thường em hay nấu cho tôi ăn ấy" Hoàng

Trường Minh ngừng một chút, tiếp tục nói: "Mì sợi và trứng gà tôi mua hết rồi, còn hành tây thì phải làm thế nào bây giờ?" "Anh...

định nấu thật ư?" Lam Ngọc Anh kinh ngạc hỏi anh.
"Ừ" Hoàng Trường Minh thấp giọng đáp lại.


Nhận được đáp án khẳng định, Lam Ngọc Anh không thể nên được sự ngạc nhiên, nuốt nước miếng, cô lúng ta lúng túng nói: "Phải rửa hành trước, sau đó thái nhỏ ra...
Sau khi âm thanh của cô ngừng lại, đầu dây bên kia vang lên tiếng nước ào ào, sau đó là tiếng dao thái lạch cạch trên thớt gỗ.
"Tiếp theo làm gì?"

Đến lúc này Lam Ngọc Anh vẫn không thể tin được anh thật sự đang nấu mì, hầu như là tiếp tục nói theo bản năng: "Sau đó cho nước vào nồi, đun sôi nước rồi đập trứng gà vào, đợi trứng chín thì bỏ mì vào, nhớ là phải dùng đũa khuấy đều lên..." "Cứ đập thắng trứng gà vào là được đúng không?" Hoàng Trường Minh hỏi cô.
"Đúng rồi." Lam Ngọc Anh trả lời.


Lại giống như vừa nãy, đầu dây bên kia có âm thanh vang lên.


Chỉ là tiếng động lần này lớn hơn lúc trước, trong đó còn có cả tiếng vung nồi va chạm loảng xoảng

Lam Ngọc Anh liền nhớ đến anh từng nói với mình là trước kia ở nước ngoài, các loại kỹ năng sống như sửa bồn cầu, thay bóng đèn các thứ anh đều biết, chỉ trừ việc nấu ăn là anh không làm được...


Giống như một đứa trẻ vậy, mỗi bước cần làm gì Hoàng Trường Minh đều phải hỏi cô.


Lam Ngọc Anh không có cách nào cúp điện thoại, đành phải tiếp tục cuộc trò chuyện, cuối cùng cũng nghe thấy tiếp va chạm nồi, cô siết chặt di động: "Mì tôi đã dạy anh nấu xong rồi...
Anh còn có việc gì nữa không? Nếu như không có việc gì, tôi cúp...


Sau hai giây chờ đợi, cô liếc nhìn điện thoại.


Hoàng Trường Minh đã giành cúp điện thoại trước rồi...
Vẫn cái tính bá đạo trước sau như một, không cho người khác cúp điện thoại trước anh


Cần mỗi bỏ điện thoại di động qua một bên, lúc Lam Ngọc Anh lại cúi đầu chuẩn bị ăn cơm hộp mới phát hiện đã nguội mất rồi.


Nhà hàng Hoa Đăng, là nhà hàng xa hoa bậc nhất trung tâm thành phố.


Lúc Lam Ngọc Anh vừa tan tầm đã bị giám đốc gọi tới cùng tham gia tiệc tối, nói là không để cô đi tiếp rượu, mad chỉ phụ trách rót rượu phục vụ tốt các lãnh đạo là được, đã nói đến như vậy rồi, cô không thể nào tiếp tục từ chối.


Chỗ hẹn ở lầu hai, sau khi đi vào, không để cô phải đợi lâu, giám đốc đã cúp điện thoại rồi đứng dậy ra cửa đón cô

Cô cũng vội vàng đứng dậy tại chỗ, không lâu sau thì cửa phòng riêng bị đẩy ra, rất nhiều lãnh đạo dự tiệc đêm này tiến vào.


Tây trang và giày da cùng một màu, có một người thân hình cao nhất trong đó.


Hoàng Trường Minh...


Mặc dù đi sau cùng, nhưng anh vẫn cứ là hạc giữa bầy gà

Dường như anh vĩnh viễn đều như vậy, mặc kệ là ở nơi nào cũng luôn có khả năng khiến mọi người nhìn anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, hết thảy mọi thứ xung quanh đều tự động biển thành phông nên.


Giống như lúc nhìn thấy anh ở phòng họp vậy, Hoàng Trường Minh cũng không hề liếc mắt nhìn cô, đi thẳng đến ghế ăn ở trong cùng ngồi xuống, cả lưng lười biếng tựa lên ghế, một chân gập lại, ống quân hơi co lên lộ ra chiếc tất màu đen.


Sau khi anh ngồi xuống, những người khác mới lần lượt ngôi vào chỗ.

Bữa tiệc bắt đầu rất nhanh, nhân viên phục vụ không phải làm gì, vì suốt cả quá trình Lam Ngọc Anh đều cầm bình rượu lần lượt rót rượu cho các lãnh đạo.


Trên đường đi qua, có người bên cạnh quan tâm hỏi: Tổng giám đốc Hoàng, anh sao vậy? "Uống hơi nhanh thôi." Tay Hoàng Trường Minh đặt trên bung.


Lam Ngọc Anh cũng nhìn thoáng qua, lông mày anh khẽ nhíu lại, dáng vẻ rất không thoải mái.


Lại có một ly rượu đưa đến kinh anh, sau khi Hoàng Trường Minh uống xong thì đặt ly rượu xuống, đứng dậy: "Xin lỗi nhé, mọi người cứ tiếp tục đi, dạ dày tôi khó chịu, tôi vào nhà vệ sinh trước "

Sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng riêng.


Lam Ngọc Anh vừa mới rót xong một vòng rượu chuẩn bị ngồi xuống, giám đốc đã đưa cho cô một gói khăn giấy: "Ngọc Anh, có giúp tôi đi nhìn xem tổng giám đốc Hoàng thế nào rồi!" "Tôi..." Cô cắn môi, không nhận lấy gói giấy.
"Đi mau đi, cô không thấy bây giờ tôi không đi được sao!" Giám đốc nhét khăn giấy vào trong tay cô, sau đó ngay lập tức quay đầu lại bưng ly rượu lên, nhiệt tình nịnh nọt: "Ây, ấy, cục trưởng Trương, ly rượu này chắc chắn tôi sẽ uống mà "

Lam Ngọc Anh nằm chặt khăn giấy trong tay, không có cách nào khác, đành đi ra khỏi phòng riêng.
Toilet ở cuối hành lang, Hoàng Trường Minh đang dựa vào bên ngoài bồn rửa mặt, vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng kia, ảnh đèn chiếu lên trên, mơ hồ nhìn thấy cơ bắp trên lưng nổi lên, chỉ vỏn vẹn lộ ra một bóng lưng cũng đủ khiến người ta hít thở không thông.


Trong gương phản chiếu mái tóc của anh, thấy không rõ biểu cảm trên mặt anh lúc này như thế nào.


Lam Ngọc Anh chầm chậm đi lại gần, hỏi: "Tổng giám đốc Hoàng, anh vẫn ổn chứ?" "Ừm." Hoàng Trường Minh mơ hồ lên tiếng.


Lam Ngọc Anh thấy thế, chỉ có thể tiếp tục tiến lên phía trước mấy bước.
"Giám đốc bảo tôi tới xem anh thế nào, có cần giúp đỡ gì không?" "Đưa chai nước kia qua đây giúp tôi." Hoàng Trường Minh không ngẩng đầu, chỉ giơ tay lên.


Lam Ngọc Anh nhìn theo hướng anh chỉ, trông thấy một chai nước suối "Ồ.." Cô chia tay cầm nó qua.


Sau khi có vặn mở nắp chai thì đưa cho anh: "Tổng giám đốc Hoàng, nước của anh đây..." "Đúc tôi uống đi."

Mấy chữ quen thuộc vang lên lúc này lại ít nhiều có chút chói tai.



Lam Ngọc Anh mím chặt môi, đặt chai nước suối trở lại bên cạnh bồn rửa tay, cần răng nói: "Tôi để ở đây, anh tự mình uống di!

Nói xong, cô xoay người bỏ đi.


Cổ tay bị nằm lấy, không biết anh đã làm thế nào, Lam Ngọc Anh chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh khiến cô không tự chủ được xoay người lại ngay tại chỗ, một lần nữa quay mặt về phía anh, trong mặt là hình ảnh anh cầm nước khoảng đưa đến bên miệng.


Không

Lam Ngọc Anh hét to trong lòng.


Nhưng đã không kịp nữa rồi, ngay sau đó đôi môi mỏng của Hoàng Trường Minh hạ xuống.


Lúc nụ hôn dâng lên, ngoại trừ truyền đến vị rượu thì còn có cả nước anh vừa uống.


Đây là cách đúc mà anh vẫn hay nói sao...


Lam Ngọc Anh mở to hai mắt, chỉ là một sơ hở cô bị bất ngờ chốc lát, lưỡi anh đã bắt đầu điên cuồng xâm lấn.


Trong nháy mất cảm giác quen thuộc liền kích thích cô, cảm giác tê dại không chịu thua lan ra toàn thân trong vài giây, cô không khỏi cảm thấy thẹn vì chính mình.


Lúc cô đang định đẩy anh ra, Hoàng Trường Minh đã buông cô ra trước, thì thầm bên tại cô.
"Có muốn tôi không?"


.