Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1123




Chương 1123

Có một ông chồng như vậy, thật đúng là hạnh phúc chết mất!

Lê Hoài Lâm nhìn về phía bóng người dần dần đi xa, lại nhìn đứa bé bọc tã trong lòng Hoàng Kiến Phong, chậm rãi cười, Sở Vân, em có thấy không? Con gái của chúng ta sống rất hạnh phúc.

Lúc Lam Ngọc Anh tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau.

“Thứ đầu tiên lọt vào mắt cô, đương nhiên là khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Hoàng Trường Minh, cô yếu ớt cười với anh, chỉ thấy hầu kết của anh nhấp nhô lên xuống, giọng nói khàn khàn như bị mài qua cát đá: “Bà xã, anh xin lỗi”

Anh xin lỗi, vì đã khiển em phải chịu khổ cực như vậy.

Ai cũng nói lúc phụ nữ sinh con, giống như đi qua cối chết một lần, xương cốt cả người như bị rã rời, phải cần tình yêu kiên định không thay đổi như thế nào, cô mới đồng ý thịt nát xương tan hết lần này đến lần khác vì anh chứ”

Anh có tài đức gì, vậy mà cô lại đồng ý vất vả mang thai vì anh, sau đó yếu ớt nằm ở chỗ này như thế.

Trong quá trình sinh đẻ cả đêm, Hoàng Trường Minh vẫn luôn ở bên cạnh, nhớ tới âm thanh da thịt bị cắt ra kia, anh còn cảm thấy yết hầu có chút đau xót Lam Ngọc Anh hiểu hàm nghĩa trong câu xin lỗi này của anh ‘Vốn dĩ cô còn muốn trêu chọc anh, lúc thuốc tê có tác dụng, cô còn nhớ rõ đã nhìn thấy được mồ hôi trên trán anh, anh luôn có tính cách xử sự trâm ổn không bao giờ sợ hãi, lúc ấy biểu cảm trên mặt vừa khẩn trương vừa bất lực, nhưng lúc này nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của anh, cô chỉ cảm thấy cái mũi chua Xót.

Hoàng Trường Minh tiến lên, cúi người ôm chặt lấy cô.

Anh chôn mặt trong mái tóc dài rối bời của cô, mất khống chế co mạnh đuôi mắt lại, có hai giọt nước mắt nặng riề rơi xuống, rơi vào trong cổ áo bệnh nhân của cô.

Lam Ngọc Anh cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi kia, cũng không nhịn được, ôm lấy anh nghẹn ngào ở bên tai: “Ông xã, em yêu anh!”

Cô nghiêng người nhìn về phía bên cạnh, đứa bé nho nhỏ được bọc trong tã lót đang năm ở bên cạnh, vì vừa mới ra đời, khuôn mặt dúm dó giống như bà lão nhỏ, nhưng làn da lại rất trẳng.

“Như Viên.

Lam Ngọc Anh lấm bẩm gọi tên, lập tức nhếch khóe miệng lên: tên anh đặt rất hay”

Hoàng Trường Minh nhếch môi mỏng lên, đặt xuống môi cô một nụ hôn nồng thảm.

Ngay lúc bọn họ muốn biến nụ hôn này trở nên càng thêm triền miên, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, bánh bao nhỏ sốt ruột vội vàng chạy vào, tối hôm qua cậu bé ngáp một cái, đã bị thím Lý đưa về biệt thự, buổi sáng vừa mở, mất, còn chưa ăn sáng đã không kịp chờ mà chạy tới đây rồi.

“Mẹ ơi!”

‘Sau một tiếng gọi mềm mại, cậu bé liền lo lắng khập khiễng đi thẳng đến chỗ giường bệnh, chép miệng nhỏ: “Em gái đâu rồi, em gái ở chỗ nơi nào, bé cưng muốn nhìn em gái!”

Tối hôm qua em gái bị ông nội bá chiếm, lúc cô y tá ôm đi, câu bé còn chưa được sờ em gái đâu!

“Suyt” Hoàng Trường Minh kéo cái ghế bên cạnh qua, ôm con trai lên trên “Em gái còn đang ngủ, con nói nhỏ thôi nhé, đừng quấy rầy em tỉnh lại!”

Bánh bao nhỏ nghe xong, lập tức khép chặt miệng nhỏ, ngay cả động tác hạ thấp người đều cẩn thận.

“Này, Như Viên”

Bánh bao nhỏ nhếch môi, ngượng ngùng mở miệng.

“Bé cưng…” Dường như cảm thấy có chút không đủ khí thế, bánh bao nhỏ gãi gãi đầu, bỏ hai chữ kia đi, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: “Anh là anh trai!”

Một tuần sau, Lam Ngọc Anh cắt chỉ xong thì xuất viện về nhà.

Bởi vì lựa chọn sinh mổ nên thời gian hồi phục không nhanh như sinh thường, đa phần thời gian đều nắm trên giường nghỉ ngơi, phục hồi. May là tình trạng sức khỏe của cô luôn tốt, ngoại trừ việc phải chú ý đến vết mố ra thì không còn chỗ nào cảm thấy không khỏe cả.