Chương 1077
Đã là lúc này rồi, sao mà còn tính toán với một đứa trẻ nữa chứ!
Hoàng Trường Minh thấy cô không có ý định rời đi, sắc mặt anh có chút khó coi, đứng dậy nhanh chân đi ra khỏi phòng con trai.
Nhìn qua bóng lưng lạnh lẽo cứng rần của anh, Lam Ngọc Anh không khỏi cản môi, chỉ là đêm nay rất đặc biệt đối với cô, cô vẫn muốn ở lại với con trai, vậy cũng chỉ có thể để anh thiệt thời.
Bánh bao nhỏ ngủ rất say, miệng nhỏ mở ra, không biết có phải vừa mới nhận mẹ rất vui hay không, mà ngay cả trong mơ cũng vẫn cười Lam Ngọc Anh mặt mày cong cong nhìn con, thỉnh thoảng đưa tay lau mồ hôi trên trán cho cậu bé.
‘Đang chuẩn bị cũng tháo dép lê năm xuống, cửa phòng trẻ con bồng nhiên bị đẩy ra lần nữa, thân hình cao lớn Hoàng Trường Minh đang ôm chăn mỏng và gối đầu đi tới, sau đó lập tức đế xuống bên kia giường, im lặng trải ra.
Lam Ngọc Anh há to miệng, sau đó cười phì một tiếng.
‘Vốn tưởng rắng anh không vui nhăn mặt bỏ đi, hóa ra là trở về phòng lấy chăn gối Hoàng Trường Minh đảo ánh mắt qua khuôn mặt ngủ say của con trai, phát ra tiếng hừ từ trong lỗ mũi, sau đó hướng ngoắc tay ra hiệu với cô: “Ngọc Anh tới đây, có cái này cho em xem”
“Cái gì cơ?” Lam Ngọc Anh lề mề từ cuối giường vòng qua.
Hoàng Trường Minh kéo cô ngồi xuống bên cạnh, lấy một cái túi da trâu từ sau lưng ra, sau khi mở ra, là hai bản hợp đồng.
Lam Ngọc Anh khó hiểu nhận lấy, lật ra từng tờ một nhìn, đến khi cô thấy rõ nội dung bên trong thì kinh ngạc mở to hai mắt, sững sở nhìn về phía anh: “Ắc, Hoàng Trường Minh…”
“Nếu như không có chỗ nào không hiểu, thì ký tên lên phía trên” Hoàng Trường Minh lấy ra một cái bứt màu đen, chỉ vào một chỗ trống phía dưới cùng, cong môi giải thích: “Bản hợp đồng này đã bao gồm tất cả tài sản của anh, ngoại trừ bất động sản trong ngoài nước, bao gồm cả cổ phiếu lưu động và quỹ ngân sách, cùng với tất cả cổ phần tiếp nhận từ Hoàng Oanh những năm này, sau khi em ký, toàn bộ những thứ này đều thuộc về em, về sau anh sẽ làm việc cho emf”
“Hoàng Trường Minh..” Lam Ngọc Anh thì thảo lên tiếng.
Đương nhiên cô biết rõ bản hợp đồng này có nghĩa là gì, bên trong viết rất kỹ càng, cũng giống như anh nói, đã bao gồm tất cả tài sản cho tới bây giờ của anh, chỉ cần cô ký tên, sẽ có nghĩa là một khi kết hôn, toàn bộ những thứ này sẽ: đều thuộc về cô hết.
“Anh chuẩn bị khi nào vậy?”
Hoàng Trường Minh cong môi cười: “Đã sớm chuẩn bị xong, chờ đến khi đăng ký kết hôn sẽ lấy ra để em ký!”
Lam Ngọc Anh lắc đầu như trống lúc lắc: ”…Em không thể ký!”
Mặc dù ngay từ đâu bọn họ giao dịch bảng tiền, nhưng từ giây phút quyết định qua lại với anh vào bốn năm trước, cô chỉ bởi vì anh, không tự chủ được bị sự bá đạo của anh thu hút và làm cho động lòng, cô chưa hề nghĩ tới sẽ lấy được gì từ trên người anh, thậm chí tấm thẻ đen kia, từng ấy năm, số lần cô quẹt thẻ cũng chỉ có hai lần rải rác.
“Em có thế ký” Hoàng Trường Minh sao có thế không biết suy nghĩ trong lòng cô chứ, anh nắm chặt tay cô, bên trong đôi mất nặng rề tĩnh mịch là vẻ sâu sắc: “Đây là anh cam tâm tình nguyện, Ngọc Anh, anh muốn sống với em đến đầu bạc răng long, nếu về sau cưới nhau rồi, một ngày nào đó anh có lỗi với em, thì đáng phải hai bàn tay trắng!”
Bị anh đưa mắt nhìn mấy chục giây, Lam Ngọc Anh có thể đọc hiểu được sự kiên trì trong anh.
Cô không muốn phụ tấm lòng của anh, đây là một lời hứa hẹn thực tế nhất cũng chắc chắn nhất mà một người đàn ông dành cho một người phụ nữ, cô do dự mãi, mới cầm bút ký tên của mình lên trên đó.
Từ trước đến nay Lam Ngọc Anh cũng không phải là rất để ý đến tiền tài, Lam Khải Dương từng chuyển hết tài sản ở nước ngoài của mình đến dưới tên cô, đã để cô cảm thấy có chút không biết làm sao, hiện nay toàn bộ gia sản của Hoàng Trường Minh lại rơi vào đầu cô, cô nuốt ngụm nước bọt, phát biểu cảm tưởng từ đáy lòng: “Đột nhiên có một loại cảm giác giàu trong một đêm…”