Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1070




Chương 1070

Ánh mắt Hoàng Trường Minh rời khỏi màn hình điện thoại, anh thấp giọng nói: “Sáng nay Nguyễn Hồng Mai đã đến cục công an đầu thú”

“Bà ta đã đến Cục Công an đầu thú ư?” Lam Ngọc Anh ngạc nhiên.

“Ừ Hoàng Trường Minh gật đầu: “Bà ta đã tự mình gánh vác mọi chuyện, nói mọi chuyện đều do bà t làm, có lẽ bà ta định gánh vác mọi chuyện thay con gái của mình!”

‘Sau khi nghe xong những lời này, Lam Ngọc Anh khẽ mím môi lại Lúc mới nghe được tin tức này, cô cảm thấy giật cả mình, nhưng sau đó lại cảm thấy có thể hiểu được.

Tình cảm của Nguyễn Hồng Mai dành cho Lê Hoài Lâm là điều không thể nghi ngờ, nếu không, năm đó bà ta đâu liên tiếp làm ra những chuyện như thế, đối với bà ta mà nói, thân phận bà chủ Lê này vô cùng quan trọng, bây giờ đối mặt với việc chồng yêu cầu ly hôn, cuộc sống của bà ta khổ không thể tả, mà Lê Tuyết Trinh lại là đứa con gái duy nhất của bà ta, bà ta cưng chiều trong lòng, bàn tay, đương nhiên có thể làm ra chuyện để bản thân gánh tội thay, đổi lấy cuộc sống yên bình cho con gái.

Những việc mà Lê Tuyết Trinh đã làm, cô ta chưa từng giấu diếm Nguyễn Hồng Mai, cho nên việc bà ta ra mặt gánh tội thay lại thỏa đáng, Ngay cả khi Lam Ngọc Anh không thích Nguyễn Hồng Mai thì cô cũng phải thở dài thương cho tấm lòng của cha mẹ trên đời!

Bởi vì cửa phòng ngủ đóng chặt, thím Lý không biết hai người đã dậy chưa nên gõ cửa: “Cậu chủ, cô Ngọc Anh, hai cô cậu đã dậy chưa? Ông Lê tới tồi, ông ẩy đang chờ ở dưới tầng!”

Sau khi xuống lầu, hai người nhìn thấy Lê Hoài Lâm đã đứng chờ từ lâu.

Nhìn vẻ mặt của hai người, Lê Hoài Lâm cũng đoán ra: “Chuyện của Hồng Mai… có phải các con đều biết rồi phải không?”

“Dạ… Lam Ngọc Anh gật đầu.

“Sau khi biết chuyện này bố cũng cảm thấy rất bất ngờ. Bố không ngờ Hồng Mai sẽ làm như thế!” Lê Hoài Lâm lắc đầu, ông ấy dừng lại một lát rồi tiếp tục nói: “Trước khi bà ấy đến Cục Công an đầu thú, bà ấy đã gọi điện cho bố. Bà ấy mong bố có thế làm tốt một chuyện là chăm sóc con gái thật tốt, bà ấy sẵn sàng vào tù để thay con gái chuộc tội!”

“Mặc dù lần này Tuyết Trinh có thể may mắn trốn thoát nhưng bố vẫn không muốn dung túng con bé. Hôm nay, bố sẽ đưa con bé ra nước ngoài sống với ông bà ngoại của con bé, cũng sẽ cho người giám sát con bé, để con bé không quay lại làm phiền hai con!”

Lam Ngọc Anh có thế nghe ra được những lời Lê Hoài Lâm nói là muốn cầu xin bọn họ, hy vọng bọn họ có thể không truy cứu chuyện này nữa.

Cô có thể hiểu được tâm trạng của bố, đều là con gái của mình, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, tuy ông ấy cảm thấy đau lòng vì những hành động của Lê Tuyết Trinh, nhưng vẫn còn tình nghĩa bố con.

Nghĩ đến Lam Khải Dương cũng giống như thế, bây giờ lại một mình ra nước ngoài, lại nhìn sang Lê Hoài Lâm, chỉ vài ngày ngắn ngủi, dường như ông ấy đã già hơn trước rất nhiều, tuy cảm giác thân thiết vẫn còn, nhưng trong nụ cười chất chứa rất nhiều phiền muộn.

Lam Ngọc Anh không đành lòng, nhẹ nhàng kéo Hoàng Trường Minh. Sau khi cau mày một lúc lâu, anh mới miễn cưỡng khẽ gật đầu.

Buối tối, như thường lệ, sau khi Lam Ngọc Anh tan làm cô ngồi lên chiếc Land Rover màu trắng đỗ ở ven đường cạnh văn phòng, đi được một đoạn, cô đột nhiên “öï” một tiếng rồi nhìn về phía anh: “Hoàng Trường Minh, chúng ta không đi đón Đậu Đậu à?”

Hướng đi không phải là đường đến trường mẫu giáo cũng không phải là đường về biệt thự.

Hoàng Trường Minh liếc nhìn cô một cái rồi giải thích: “Mấy người bên nhà cũ đã đón thằng bé rồi, sau bữa cơm tối sẽ có người đưa nó về đây *ỒI” Lam Ngọc Anh gật đầu.

Từ sau lân Hoàng Kiến Phong nói với cô một câu “Đừng có mà hay thay đối” thì đã một thời gian dài chưa từng xuất hiện, giống như mang theo tâm tư không muốn tới quấy rầy, tính toán cẩn thận, cũng đã một thời gian dài ông ấy không gặp bánh bao nhỏ, chắc hẳn là quá nhớ cháu.

Lại một lần nữa nhìn ra bên ngoài cửa số xe, trong lòng Lam Ngọc Anh có chút ngọt ngào, cô nhìn được trên xe anh đã định vị đến một nhà hàng Tây, cô nghĩ có lẽ tối nay sẽ là một buổi ăn tối lãng mạn dưới ánh nến!

Hai người họ đã lâu không hẹn hò riêng tư, hai người đều rất hào hứng!