Chương 1069
Ngã phải gạch lát riền dưới đất, khuôn mặt Lê Tuyết Trinh lộ vẻ bí thương, cô ta lẩm nhấm rồi cười một cách vu vơ: “Trường Minh, anh biết không, em cũng rất hận anh! Anh chưa từng yêu em, chưa từng trao em một chút tình cảm nào. Đối với em một xíu tình cảm cũng không có, em ở bên cạnh anh bốn năm, nhưng sau khi cô ta trở về, anh lại không chút lưu tình nào xoay người, lại một lần nữa đá văng em đi.. Tôi hận, tôi hận hai người!”
Đối với những lời lên án của cô ta, Hoàng Trường Minh không chút nào bị lay chuyển, chỉ nhìn lướt qua đống hồ sơ trên bàn, lạnh lùng nói: “Đây là kết quả điều tra, khi xong việc, tôi đã đưa cho trợ lý đem tất cả tài liệu này đến cục công an”
Mọi người đều biết điều này có nghĩa là gì Chuyện đã đến nước này rồi, chậm nhất là ngày mai cục công an sẽ † hoặc ngay lúc này cũng được, vì Lê Tuyết Trinh đã bị theo dõi trước khi lệnh bắt giam được đưa ra Bữa ăn hôm nay kết thúc trong sự ngột ngạt, thậm chí còn chưa động đũa.
‘Sau cùng ông cụ Sang cũng chẳng nói được gì cả, chỉ bảo con gái Lê Hoài Phương của mình đỡ lên lâu, chống gậy rồi vẫy tay, ý răng ở từng tuối này rồi nên ông cụ không muốn xen vào nữa, con cháu tự có phúc của con cháu.
Khi màn đêm buông xuống, không khí trong biệt thự rất nặng rề, có lẽ chỉ có tâm trạng của Trịnh Phương Vũ là ổn nhất.
Chạy đến chỗ Lam Ngọc Anh đang đứng trong sân, đắc ý kể công: “Thế nào, kỹ năng diễn xuất của em không tệ đúng không?”
Lam Ngọc Anh bị dáng vẻ kỳ quái của cô ấy chọc cười, cô mỉm cười, nhéo lấy bàn tay vươn ra của cô ấy, gật đầu khen ngợi: “Đúng, đúng, đúng, vô cùng tốt! Nếu như em đi làm diễn viên chắc chẳn sẽ nhận được giải Oscar đấy!”
“Ha ha ha, thật ra thì em cũng đã nhỏ một ít thuốc nhỏ mắt đó!” Trịnh Phương Vũ càng thêm đác ý, hừ lạnh nói: “Hữ, cũng không thể trách em được, muốn trách thì trách cô ta “gieo nhân nào thì gặp quả đấy” thôi!”
Từ cô ta trong lời nói của cô ấy là ám chỉ Lê Tuyết Trinh.
Trước đó, lúc ở trong bệnh viện, Hoàng Trường Minh nói đến nham hiếm, chính là việc bọn họ dựa vào chuyện bị người làm không cẩn thận va vào ở khu nhà cũ của họ Lê lần trước, cố ý bây Lê Tuyết Trinh, trên thực tế trong lòng Trịnh Phương Vũ chính là người thoải mái nhất, tuy không phải là thủ đoạn xuất sắc gì, nhưng chính là gậy ông đập lưng ông, cô ấy đã từng chịu việc có nỗi khổ mà không nói ra được, lần này cũng phải để cho Lê Tuyết Trinh nếm thử một lần Sống trên đời phải phụ thuộc vào diễn xuất.
Có tiếng bước chân vang lên, Lâm Ngọc Anh nhanh chóng thu lại nụ cười, Trịnh Phương Vũ nháy mắt với cô hai cái rồi đi, sau đó là Lê Hoài Lâm xuất hiện trước mặt cô với khuôn mặt phờ phạc.
Mà đẳng sau ông ấy là một chiếc xe hơi sang trọng màu đen. Trong xe là Lê Tuyết Trinh, cô ta đang cúi đầu ủ rũ.
Lam Ngọc Anh khẽ cản môi, tự trách n( “Bố, con xin lỗi “Bố không trách con!” Lê Hoài Lâm thở dài xua tay nói.
Mặc dù chuyện đứa bé khiến ông ấy uống công lo lắng cho cô, trong lòng ít nhiều cũng có chút không vui, nhưng nói gì thì nói, đứa nhỏ không mất, vẫn còn ở trong bụng cô, đây chính là chuyện may mắn, hơn nữa ông ấy cũng đã biết nguyên nhân mà trước đó cô giấu diếm.
Nghĩ đến lý do này, trông Lê Hoài Lâm như già thêm nhiều tuổi.
Hoàng Trường Minh nhíu mày, trầm giọng nói: “Chú Lê, thật ra còn có chuyện khác nữa. Lần trước cháu bị Cục Công an bắt đi điều tra vì công ty bị thiếu một khoản tiền rất lớn. Việc này cũng là do Sunny làm nhưng Tiêu Thành Vân đã nhận hết trách nhiệm thay cô ta”
Lê Hoài Lâm nghe xong sửng sốt lúc lâu, sau đó ông đột nhiên gật đầu, giọng điệu như đã hiểu rõ: “Bác đã hiểu rồi, điều mà các con làm là đúng!”
Sau khi vỗ nhẹ vai con gái, Lê Hoài Lâm xoay người bước lên xe.
Màn đêm buông xuống, ngôi nhà cổ kính của nhà họ Lê khôi phục lại vẻ yên tính vốn có.
‘Sáng hôm sau, sau khi Lam Ngọc Anh tầm xong và bước ra từ phòng tắm thì thấy Hoàng Trường Minh vừa xoay người lại, buông điện thoại ra, dường như’ anh vừa kết thúc một cuộc gọi.
Thấy anh cau mày, cô đi tới bên cạnh anh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”