Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1048




Chương 1048

Tuy cô cảm thấy rất bất đắc đĩ với việc này, nhưng ai kêu cô lại là người phụ nữ của Hoàng Trường Minh cơ chứ, cũng không thế không yên tâm thoải mái hưởng thụ đặc quyền trở thành người phụ nữ của anh được.

Thế nhưng có một ưu điểm là, khi tan ca không cần phải giấu giấu diếm diểm nữa. Chiếc Land Rover màu trắng dễ thấy của Hoàng Trường Minh trực tiếp dừng ở trước cửa tòa nhà văn phòng. Hơn nữa, dáng người cao lớn và khỏe mạnh đang dựa lên cửa xe, một tay đút vào túi, dưới ánh chiều tà, tạo ra một phong cảnh cực kỳ có sức hấp dẫn.

Khi cô đi tới, lập tức mở cửa xe ra.

Tiếp đó ngồi vào cùng cô, thất dây an toàn cho cô, bàn tay to đặt lên cái bụng vẫn còn bằng phẳng, sau đó rướn người hôn chụt lên miệng cô một tiếng rõ to, khiến cho trên gương mặt của cô lập tức đỏ rực, không dám ngẩng đầu lên Sau khi tung ra một màn cơm chó này, mới lái xe rời đi một cách nghênh ngang.

Sau khi đi tới nhà trẻ đón bánh bao nhỏ, bọn họ không về thẳng biệt thự, mà chuyển hướng, đi về phía nhà họ Lam ở hướng ngược lại.

Mấy lần trước tới nhà họ Lam, phần lớn Lam Ngọc Anh đều đi một mình hoặc đi cùng Hoàng Trường Minh. Lam Khải Dương vẫn chưa từng được gặp bánh bao nhỏ. Cũng giống như Lê Hoài Lâm và ông cụ Sang lần đầu được gặp cậu bé, đều vô cùng yêu mến.

Lam Khải Dương vuốt mái tóc nấm hơi xoăn của bánh bao nhỏ, quả thực là thích đến không muốn rời tay.

Cho dù không có quan hệ huyết thống trực tiếp, nhưng đối với Lam Khải Dương đã sống đến từng này tuổi, lại bị chia cắt với gia đình mà núi, hiến nhiên sẽ cảm thấy rất kích động khi có thể nhìn thấy một đứa cháu ngoại dễ thương và đáng yêu như vậy. Ngược lại, bánh bao nhỏ không hiểu cảm xúc của những người lớn, mà chỉ chuyên tâm nắm chặt bao lì xì trong tay, lén cười vui vẻ.

‘Trên đường đi, Lam Ngọc Anh có nhận được điện thoại của Lam Khải Dương, cho rắng chỉ ăn một bữa cơm gia đình mà thôi, nhưng không ngờ ông lại nói ra một dự tính khiến cô kinh ngạc.

“Bố, bố muốn rời đi sao?”

Ông gật đầu, cười đáp: “Bố tính đi đến một thị trấn nhỏ ở bên nước Úc, thời tiết cũng không tệ lắm đâu. Khoảng thời gian trước, đã nhờ người tìm xong phòng rồi. Bạn học cũ ngày xưa cũng đều dưỡng lão ở bên đó hết, nghe nói mọi điều kiện đều rất tốt, nên bố quyết định sẽ qua đó. Nói thật, Sài Gòn đã không còn thứ gì đáng giá để bố phải lưu luyến nữa rồi, bố muốn sống ở một nơi khác!

“Nhưng bổ ở bên đó sẽ không có người chăm sóc…” Cô nhíu mày.

“Bây giờ bố vẫn có thể hoạt động thoải mái, cũng có thế tới đó tìm một người làm giống như hiện tại! Cho dù không được việc gì, nhưng ở nước ngoài cũng có những căn hộ dành cho người già, đến lúc đó đi dưỡng già cũng là một sự lựa chọn rất tốt! Ngọc Anh, con không cần lo lắng cho bố đâu!” Ông cười đáp, Lam Ngọc Anh gật đầu, thực ra cô rất tôn trọng quyết định của ông.

“Công việc chuẩn bị di dân của bố cũng gần xong rồi, hôm nay gọi con tới đây là để nói với con một tiếng! Bố đã có dự định rời đi, nên cũng đã tìm người tới mua căn biệt thự này rồi, thủ tục chuyển nhượng vừa làm xong vào sáng nay. Đợi sau khi bố đi, đối phương sẽ chuyến vào ở. Sau này nơi đây sẽ không còn là nhà họ Lam nữa!” Lam Khải Dương nói đến cuối cùng, trong giọng nói khó tránh khỏi có chút buồn bã.

Thấy ông đã bán cả biệt thự đi, có thế thấy được ông đã hạ quyết tâm rời đi tôi uy Lam Ngọc Anh cảm thấy ngạc nhiên về quyết định này của ông, nhưng cũng không bất ngờ nhiều cho lảm. Lại Diệp và Lam Ngọc Thiên, một người bị bất giam, một người đã bị kết án, chỉ còn lại một mình ông lẻ loi, ở lại nơi này cũng chỉ có những ký ức không vui vẻ mà thôi, Nhìn quanh căn biệt thự trước mặt, lần đầu tiên bước vào sau bốn năm, đã chẳng còn bao nhiêu sức sống. Mà người bố nuôi ở trước mặt này, đã sớm không còn vẻ hãng hái của năm nào nữa, trong lòng cô cũng có chút chua xót Lam Ngọc Anh đã cho qua từ lâu, bây giờ chỉ còn lại sự biết ơn đối với Lam Khải Dương.

Dù không có bất cứ quan hệ huyết thống nào, nhưng ông vẫn có thể chấp nhận cô một cách vô điều kiện. Trên thế gian không có mấy người có thể làm được điều này. Khi mẹ còn sống, tám năm đó của cô quả thực đã trải qua thật hạnh phúc giống như bao đứa trẻ trên thế gian này, một tuổi thơ hạnh phúc có cá bố lẫn mẹ bên cạnh, Nhịn xuống cảm giác cay xè ở sống mũi, Lam Ngọc Anh hỏi: “Bố, bố đặt vé đi ngày nào rồi ạ? Đến lúc đó con và Hoàng Trường Minh sẽ đi tiễn bốt”

“Không cần, đừng tiễn bốt Đừng biến nó thành buồn bã như vậy, bố tự đi là được, băng không sẽ thật giống như sau này bố sẽ không trở về nữa, hai bố con ta sẽ không còn gấp lại nhau vậy!” Lam Khải Dương lập tức phất tay, ông dừng một chút, sau đó mở miệng nói giọng tựa như thở dài: “Đợi khi con và Hoàng Trường Minh cử hành hôn lễ, bố vẫn sẽ trở về tham dự, có tận mắt nhìn thấy con mặc áo cưới, thì sau này bố mới có thể an tâm đi gặp mẹ con được!”