Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1046




Chương 1046

Sau khi nữ đồng nghiệp nghe được lời này của cô, vẻ mặt lại càng cười đến ngặt nghẽo hơn: “Chậc! Tùy tiện gọi điện cho một người đàn ông thì ai thèm tin chứt”

Lam Ngọc Anh cũng không đôi co với cô ả, mà chỉ lôi điện thoại ra đặt lên bàn, tìm lịch sử cuộc gọi mà mình đã nhận vào trước buối họp sáng nay, sau đó trực tiếp nhấn vào, mở loa ngoài lên.

Đường truyền được kết lên ngay tức khắc.

“Alo, Ngọc Anh”

Rồi rất nhanh, sau đó một giọng nam bình tĩnh vang Chỉ mấy chữ đơn giản này thôi, đã có thế đoán ra được giọng nói đó là của Hoàng Trường Minh, không thể nghỉ ngờ gì nữa.

Dù sao thì đây cũng là công ty con phụ thuộc vào Hoàng Oanh, nên đối với vị sếp tổng cuối cùng này, có người nào không thể nghe ra được giọng nói của anh sao. Hơn nữa, còn chưa nghe được giọng nói của cô, mà anh đã chủ động gọi tên, đã vậy còn gọi một cách thân thiết như vậy nữa chứ.

Vì có rất nhiều người đang tập trung trong căn tin, nên động tĩnh mà các cô gây ra vốn đã thu hút sự chú ý của không ít người. Khi cô nhấn số điện thoại, ai nấy cũng đều mong ngóng chờ đợi, nhưng thực ra trong lòng bọn họ đều mang theo tâm trạng xem trò vui. Sau khi nghe được giọng nói của Hoàng Trường Minh thì lại lập tức lặng ngắt như tờ.

Lam Ngọc Anh làm như không nhìn thấy bộ dáng được mở mang tâm mắt của mọi người, mà trực tiếp gọi cả họ lẫn tên của anh như bình thường: “Hoàng Trường Minh, em đang ở căn tin của công ty, cảm thấy không được thoải mái cho lảm, anh có thể tới đón em được không?”

Sau khi cúp điện thoại, tất cả mọi người trong nhà ăn đều hóa đá, toàn bộ ánh mắt đều nhìn vào cô mà không hề chớp lấy một lần.

Lam Ngọc Anh vốn cho rằng có thể kết thúc chuyện này được rồi, nhưng nhìn thấy người vây quanh không có ý định rời đi, vẫn muốn tiếp tục soi mi đến cùng, nên cô cũng chỉ đành ngồi đó, ngón tay vuốt lên màn hình và chờ đợi Khoảng tâm mười phút sau thì nghe được một tiếng “ting” từ thang máy.

Một bóng người cao lớn ở cửa căn tin lọt vào trong tầm mắt, tây trang thủ công màu đen phác họa lên dáng người cao lớn, đôi mắt trầm tĩnh và sâu thắm xuyên qua đám người, khóa chặt lên cơ thể một người, trực tiếp sải bước đi tới Khi Lam Ngọc Anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi thì anh cũng đã đi tới trước người cô.

Hoàng Trường Minh nghe thấy cô nói không được thoải mái cho lầm, toàn bộ trái tìm đều treo giữa không trung. Lúc này, nhìn thấy sắc mặt của cô hồng hào, không có bất cứ dấu hiệu không khỏe nào, mới giãn lông mày, nằm lấy tay cô, đồng thời cũng sờ lên bụng cô cách một lớp quần áo.

Ngược lại, anh cũng không hỏi nguyên nhân, mà chỉ nhíu mày nhìn đám người xung quanh, trầm giọng hỏi: “Ngọc Anh, em không sao chứ?”

“Không sao…” Cô trừng mắt nhìn.

Cô cũng giống những người khác, có hơi kinh ngạc vì anh lại đến nhanh như.

vậy, giống như thật sự chỉ mất mười phút mà thôi “Thực ra vì khi nhận được điện thoại của cô, Hoàng Trường Minh vừa mới đàm phán xong hợp đồng hợp tác với bên công ty đối tác, đang trên đường trở về Hoàng Oanh, đã kêu tài xế trực tiếp quay đầu xe và lái tới đây. Thế nhưng, trong mắt người khác thì lại cảm thấy thời gian xuất hiện ngắn như vậy của anh, cũng đủ để thấy được mức độ coi trọng mà anh dành cho Lam Ngọc Anh Hơn nữa, lúc này, hành động đặt bàn tay lên bụng cô của anh, đã chứng mình tất cả mọi chuyện, không có người nào còn nghĩ đến việc đi kiểm chứng gì nữa Mọi người đã hoàn toàn bị sốc với tin tức bà chủ tương lai đang làm việc chung với mình!

Mà người ngây ra như phông nhất trong số đó lại chính là nữ đồng nghiệp vừa rồi kia. Biểu cảm trên gương mặt cô ả có thể dùng từ đặc sắc để hình dung, cứ một lúc lại đổi một màu. Vừa rồi sở dĩ cô ả có thể chắc như định đóng cột như vậy, cũng là vì lúc trước Hoàng Trường Minh đã từng tới công ty, hơn nữa còn tham gia bữa tiệc liên hoan. Nhưng lại chưa từng có bất cứ tiếp xúc gì với Lam Ngọc Anh hết, lại càng không có một chút quan tâm đặc biệt nào, nhưng không ngờ được.

Cô ả quả thực vô cùng xấu hổ, hoàn toàn có thể nghe được tiếng tát bôm bốp vào mặt mình.

Tiểu Triệu liếc mắt nhìn về phía trước, gương mặt của cô ấy nói thẳng ra là đang rất đắc ý, cô ấy khoanh tay và nói một cách vô cùng hả hê: “Sao thế? Cô còn lời gì đế nói nữa không!”

Nữ đồng nghiệp thậm chí còn chẳng dám ngẩng đầu lên, làm sao còn có thể nói gì được nữa. Cô ả quả thực đã sợ đến mất mấy via, đang hối hận muốn chết. Lúc này lùi lại mấy bước, suýt chút nữa thì té ngã, cụp đuôi rời khỏi căng tin một cách ảo não.