Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1025




Chương 1025

Lam Ngọc Anh nhìn đống hàng như sắp chất thành núi kia, nếu như cô không ngãn lại thì có lẽ anh sẽ khuân hết đồ của cửa hàng về nhà mất thôi.

Cô kéo tay anh lại: “Hoàng Trường Minh, em thấy hơi mệt rồi, chúng ta về nhà thôit”

Hoàng Trường Minh nghe vậy thì dừng lại việc mua sắm điên cưồng của mình, ôm cô vào lòng: “Mệt rồi sao? Được, vậy chúng ta về nhà thôi!”

‘Vì mua quá nhiều đồ nên mất khá nhiều thời gian để thanh toán, dường như: tất cả nhân viên bán hàng đều rất bận bịu”

Hoàng Trường Minh thật sự lo rằng cô sẽ mệt, dìu cô ngồi xuống chiếc ghế sô pha ở gần cửa sổ, còn mình thì đi ra làm thủ tục tính tiền hàng.

Lam Ngọc Anh mở tạp chí mang thai ra, lơ đăng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa số, vừa hay chạm mặt với Lê Tuyết Trinh đang cầm cốc cà phê từ tiệm cà phê phía trước đi đến, hai người đều đã nhìn thấy nhau Cô cũng không né tránh, cứ chỉ nhìn tỉnh bơ như không.

“Trên bờ vai ấm áp, từ đỉnh đầu truyền đến một giọng người nam dịu dàng: “Em đang nhìn gì vậy?”

Lam Ngọc Anh ngẩng đầu: “Không có gì…”

Đến khi cô quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ thì đã không thấy bóng dáng Lê Tuyết Trinh đâu nữa, hình như đã ngồi lên xe taxi rời đi ‘Sau đó cảm cô bị anh nâng lên, khuôn mặt của Hoàng Trường Minh ở khoảng cách rất gần sát vào mi mắt cô, nhưng vẻ mặt có chút khó chịu, dữ dẫn nói câu: “Người đàn ông của em ở đây!”

Lam Ngọc Anh nghe thấy vậy thì hơi ngẩn người.

Đến khi anh nhìn ra ngoài cửa sổ thì cô mới hiểu anh đang tức giận về điều gì, từ cửa hàng cà phê đi tới một người đàn ông mặc vest, trông rất lịch sự, một tay xách cặp đựng giấy tờ, đang đứng ở chỗ Lê Tuyết Trinh vừa rời đi Hoàng Trường Minh hiểu nhầm rằng cô đang ngắm nhìn người đàn ông đó.

Lam Ngọc Anh mỉm cười, chớp mắt, hồn nhiên nói với anh: “Trong mắt em chỉ nhìn thấy anh thôi! Sống làm người của anh, chết làm ma theo anh!”

Hoàng Trường Minh cười nhẹ, rõ ràng là bị câu nói của Lam Ngọc Anh làm cho vui sướng, Nhân viên bán hàng nhanh chóng đưa cho họ hóa đơn đã ký tên, sau khi ghỉ lại địa chỉ giao hàng, hai người họ rời đi.

‘Sau khi trở lại biệt thự, Lam Ngọc Anh lén kế lại về sự mua đồ điên cường của Hoàng Trường Minh cho thím Lý nghe, sau đó lên tầng làm đồ thủ công với bé Đậu Đậu, một lúc sau, chuông điện thoại kêu lên.

“Alo? Phương Vũ?”

Lam Ngọc Anh cười đùa: “Sao lại có thời gian để gọi điện thoại cho tớ, mẹ cậu đã đánh tới chỗ Văn Nam rồi sao?”

“Câu đừng nói nữa, vẫn còn ở đây này!” Trịnh Phương Vũ gắn giọng, nhưng giọng điệu đầy sự tức giận, cô thật sự sụp đổ rồi: “Mẹ tớ thật là…ngại chết mất thôi! Vừa đến đã giống như chủ đất ngày xưa, vặn hỏi Lê Văn Nam đủ điều, hỏi cả ngày tháng năm sinh, chỉ còn thiếu việc ép cưới nữa thôi, không tin thì cậu cứ nghe thử!”

Cầm điện thoại xa hơn chút, Lam Ngọc Anh nghe loáng thoáng được giọng của Lê Hoài Phương trong điện thoại, cứ lần lượt hỏi từng câu: năm nay bao nhiêu tuổi, sinh năm con gì, đang làm nghề gì, có dự định gì về việc kết hôn,.. sợi răng tiếp đến sẽ còn hỏi là muốn đẻ mấy đứa con.

Nhịn cười lắng nghe câu chuyện ép cưới này, còn có cả tiếng khóc không ra nước mắt kêu cứu của Trịnh Phương Vũ: “Làm thế nào để đưa mẹ tớ rời khỏi đây bây giờ, thật hết cách, Lê Văn Nam vốn rất cứng đầu, tớ làm mọi cách cũng không trị được, bây giờ lại bị mẹ tớ quấy rầy như vậy, sau này anh ấy gấp lại tớ thì khác nào chuột chạy trốn mèo cơ chứ! Ngọc Anh à, không được rồi, cậu hãy chỉ cho tớ một cách nào đó để giải quyết chuyện này với!”

Lam Ngọc Anh lạnh lùng trả lời: “Xin giúp cậu được rồi…”

Ngược lại, cô cảm thấy chưa biết chừng Lê Hoài Phương quấy rầy như thế này có khi còn có thể giúp đỡ được gì đó! Lê Văn Nam rất khiêm tốn với người khác, lại rất ngay thẳng, bất cứ người mẹ vợ nào cũng sẽ rất để ý nhé, tớ muốn giúp nhưng không thể Trịnh Phương Vũ cũng chỉ biết thở dài, khế nói: “Haizz, suýt chút nữa thì quên mất chuyện quan trọng! Chị Tuyết vừa gọi điện thoại cho tới”

Cô lập tức nhíu mày: “Sao cơ…”

Trịnh Phương Vũ tức giận kế lại qua điện thoại: “Chị ta gọi điện thoại đến, đặc biệt nói với tớ rằng cậu đã mang thai! Hừ, tớ thấy chị ta là đang có ý nghĩ xấu xa gì đó!”