Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1023




Chương 1023

Lam Ngọc Anh ngại ngùng giải thích: “Hừm, anh ấy là vừa tiễn khách từ sân bay về đến đây..”

Lê Hoài Phương cười cười, nhìn về phía Trịnh Phương Vũ, chỉ tay: “Thấy chưa con gái? Ánh mắt của anh Trường Minh của con vốn chẳng thèm nhin về phía con, vậy nên nhân lúc còn sớm con hãy từ bỏ đi! Con bé Tịnh Tuyết đó gọi cho con một cú điện thoại, con liền không nhịn được mà vội về nước, ha ha, ta biết là chẳng thế yên tâm được mà!”

Chồng mất sớm, vẫn luôn là hai mẹ con họ dựa vào nhau mà sống, tình cảm rất tốt, không ai hiểu con gái bằng mẹ, những điều trong lòng của Trịnh Phương Vũ cũng không thể giấu nổi mẹ oô.

Sợ rằng con gái sẽ vì mối tình đầu chẳng mấy tốt đẹp này mà phải chịu đau khổ, thành khẩn nói rằng: “Anh Trường Minh không yêu con, nếu con cứ cố chấp không chịu buông bỏ thì đó chỉ là hành động ngu xuẩn mà thôi! Để mẹ đưa con sang nước Anh, trên đường phố London có rất nhiều trai đẹp!”

“Trịnh Phương Vũ dở khóc dở cười: “Mẹ à, con không về đâu!”

Lê Hoài Phương nhíu mày: “Tại sao lại không vẽ?”

Trịnh Phương Vũ không biết phải làm thế nào, giảm chân, buột miệng nói ra: “Con không phải là đã nói với mẹ rồi sao, con sớm đã bỏ cuộc rồi, vì con đã thích người khác! Anh ấy là người Hoàng Sa, lớn hơn con ba tuổi, bây giờ đang ở Phú Quốc, con mới quen được dạo gần đây, đẹp trai không kém gì trai Tải “Người Hoàng Sa?” Lê Hoài Phương ngạc nhiên, lại nói thêm: “Ở quán bar nào? Bây giờ mẹ đưa con đi tìm nó”

Trịnh Phương Vũ. ối: “Ôi mẹ ơi.

Lê Hoài Phương vẫn để ý điều đó, liền kéo tay con gái chạy ra đường chặn phía trước một chiếc xe taxi Họ gật đầu chào Hoàng Trường Minh vừa tới, bởi vì mẹ của Hoàng Trường Minh mất sớm, cơ hội gặp mặt cũng không nhiều, nhưng quan hệ tình cảm đó.

từ đầu đến cuối vẫn luôn có, cho nên không cần những lời chào hỏi khách sáo, nhanh chóng ngồi vào ghế sau xe taxi cùng con gái, sau đó đóng cửa xe Nhìn chiếc xe taxi nghênh ngang chạy đi, Lam Ngọc Anh liền thốt lên, thật sự lo lắng thay cho Lê Văn Nam!

Hoàng Trường Minh ôm Lam Ngọc Anh vào lòng, dẫn cô qua đường, ngồi vào trong xe Land Rover.

Trong lúc cúi người giúp cô thắt dây an toàn, bàn tay anh theo thói quen sờ lên bụng cô, trong ánh mắt bình tĩnh sâu thảm kia như lóe lên tia sáng, đó chính là niềm mong chờ và sự mừng rỡ chào đón sự ra đời của đứa bé.

Khi xe Land Rover bắt đầu lăn bánh chạy, Hoàng Trường Minh quay sang hỏi Lam Ngọc Anh: “Cảm thấy thế nào?”

Ấn tượng của Lam Ngọc Anh về Lê Hoài Phương khá tốt, thậm chí còn có chút cảm giác thân thiết, hoặc cũng có thể là do mối quan hệ giữa cô và Trịnh Phương Vũ, cô không cảm thấy áp lực khi phải tiếp xúc, mà ngược lại còn cảm thấy rất ấm áp.

Hiểu được điều anh muốn hỏi là gì, cô khẽ lắc đầu: “Chỉ là tìm hiểu về nhau một chút, chứ không nói nhiều về các chuyện khác”

Hoàng Trường Minh nghe vậy liền gật đầu.

Phía trước là đèn đỏ, trong lúc liếc nhìn sang phía cô, lại nhìn thấy một dáng vẻ không biết như đang nghĩ ngợi điều gì, hai tay anh ôm lấy mặt cô, hỏi răng: “Em sao vậy Ngọc Anh?”

Lam Ngọc Anh nghiêng đầu nhìn về phía anh, suy nghĩ hai giây, nhếch miệng nói rằng: “Chỉ là em cảm thấy dường như cô họ Hoài Phương đang giấu diếm điều gì đó…”

Hoàng Trường Minh nhíu mày: “Có điều giấu diếm?”

“Ừm…” Lam Ngọc Anh gật đầu, giọng điệu trầm ngâm, lại nói thêm: “Nhưng đó cũng chỉ là cảm giác của em mà thôi…”

Bởi vì thật ra thì cô cũng không dám chắc, đơn giản chỉ là cảm giác.

“Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa” Hoàng Trường Minh sợ cô hao tâm tổn sức, nắm lấy bàn tay cô.

Lam Ngọc Anh nghiêng đầu, cười dịu dàng với anh.

‘Đèn giao thông phía trước đã chuyển sang màu xanh, chiếc xe Land Rover màu trắng lại tiếp tục đi, nhưng đi được một lúc thì lại lùi xe về phía sau, dừng ở ven đường, Thấy vậy, Lam Ngọc Anh hoang mang hỏi rắng: “Sao lại dừng xe vậy?”

Hoàng Trường Minh tháo dây an toàn, đông thời cũng rút chia khóa xe ra, dùng tay đang cầm chìa khóa xe chỉ về phía một cửa hàng ven đường: “Đi mua đồ cho con gái yêu của chúng ta”