Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1022




Chương 1022

“Sau này, khí anh cả về nước thì từng đưa cô tới gặp mẹ của cháu một lần, cực kỳ ngại ngùng, bà ấy từ đâu đến cuối cứ trốn sau lưng anh cả, nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ, cô còn cổ tình gọi bà ấy hai tiếng “chị dâu” thì sau đó, hai tai của bà ấy liền đỏ ửng lên.

Dường như sau nhiều năm như vậy mà hình ảnh ấy vẫn khắc ghi trong đầu, khi kể chuyện, ánh mắt của Lê Hoài Phương luôn nhìn xa xăm.

Chỉ là không biết tại vì sao, sảc mặt dần trở nên rối rem khó tả, nhưng rất nhanh liền cúi đầu xuống, khi ngẩng đầu lên thì không còn thấy gì kì lạ nữa, chỉ là giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn: “Khi đó anh cả cũng đã thưa chuyện với người nhà, nhưng ngay từ đầu bố cô đã không đồng ý, lúc ấy, Nguyễn Hồng Mai vụt chạy về nhà, xét về hoàn cảnh gia đình, bố thật sự là muốn chọn Nguyễn Hồng Mai làm ứng cử viên cho vị trí con dâu, nhưng anh cả rất ngang bướng, sau này bố cũng thoải mái hơn với việc này..”

Lê Hoài Phương dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: “Nhưng bỗng nhiên hai người họ lại chia tay, sau đó thì anh cả luôn cảm thấy chán nản trong một thời gian dài, sau đó thì cưới Nguyễn Hồng Mai, chuyện này kể chung chung chính là như vậy!”

“Nghe giống như một câu chuyện tình yêu vừa đẹp mà vừa đau buồn vậy!”

Trịnh Phương Vũ và Lam Ngọc Anh nghe rất chăm chú, thậm chí còn hơi mê mẩn, nói lên cảm xúc của mình.

Trịnh Phương Vũ liền quay đầu sang, bối rối hỏi răng: “Tớ chỉ không hiểu một điều, Ngọc Anh à, nếu mẹ cậu đã mang thai cậu rồi thì tại sao bà ấy vẫn muốn chia tay với chú cơ chứ? Nếu bà ấy không thích chú, còn giữ cậu lại sau đó cưới người khác để làm gì, cứ bỏ cậu đi có phải là dứt khoát hơn không?”

Lam Ngọc Anh khẽ nói: “Tớ cũng không biết nữa”

Không phải là cô không thể hiểu rõ chuyện này, mà là đến cả ba ruột Lê Hoài Lâm của cô cũng không biết Dù sao thì chuyện tình cảm vốn khó nói, cô cũng không phải là người trong cuộc, cũng không phải là mẹ cô đã lựa chọn và quyết định như thế nào, mặc dù hiện tại cô và Hoàng Trường Minh hạnh phúc ngọt ngào, nhưng hai người cũng từng xa cách nhau bốn năm, chỉ có thế nói răng họ may mắn, sau bao nhiêu khó khăn vẫn cuối cùng vẫn có thể ở bên nhau.

Nhưng mẹ cô và Lê Hoài Lâm thì lại không may mẫn được như vậy, sau khi họ chia tay, một người lấy chồng, một người cưới vợ, cho dù tình cảm của họ có sâu đậm đến mức nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể giấu kín trong lòng mà thôi, gặp nhau thì coi nhau như người lạ, mà thậm chí giờ đây một người đã chết, một người còn sống, thứ duy nhất còn lại chỉ là nỗi nhớ khôn nguôi Trịnh Phương Vũ nâng cảm lên, bỗng nhiên nói một câu: “Lại nói tiếp, có phải là người mợ khẩu Phật tâm xà kia phá hoại không? Trong phim đều diễn như vậy, luôn có nữ phụ xấu xa phá hoại tình cảm của nam nữ chính!”

Lê Hoài Phương giống như vừa nãy, nghiêm mặt, sau đó ngấng đầu, di tay vào trán con gái mình, cười rắng: “Trẻ con không hiểu chuyện thì đừng nói linh tỉnh, cả ngày không chịu học hành, chỉ biết xem mấy bộ phim Hàn yêu đương sến súaf “Mẹ à, mẹ thôi đi có được không, con đã ra sức học tập để tốt nghiệp trình độ thạc sĩ chuyên ngành quản trị kinh doanh, vậy mà vẫn cứ coi con là đứa trẻ!”

Trịnh Phương Vũ bĩu môi, vò đầu bứt tai nói to: “Hơn nữa, phim mà con xem đều là phim Mỹ, nữ phụ có lực sát thương rất lớn!”

Lê Hoài Phương không biết phải làm sao, đành nhìn con gái rồi cười, không nói về chủ đề này nữa, mà cắt ra phần mềm nhất của miếng thịt trâu còn mới nguyên trong đĩa của mình, chuyển miếng thịt vừa cắt sang đĩa của Lam Ngọc Anh: “Mau ăn đi cháu, thức ăn sắp nguội hết rồi! Cháu phải ăn nhiều hơn đi Ngọc Anh à, trong bụng cháu còn đang có em bé đó!”

Lam Ngọc Anh cảm ơn: “Vâng ạ, cháu cảm ơn cô họ.

Sau đó, bầu không khí rất ấm áp, thoải mái, họ chỉ nói chuyện về những điều thú vị trong những năm hai mẹ con Lê Hoài Phương và Trịnh Phương Vũ sống ở nước ngoài Khi ăn được một nửa, cô nhận được điện thoại gọi đến của Hoàng Trường Minh, đến khi họ ăn xong và bước ra khỏi nhà hàng thì liền nhìn thấy một chiếc xe Land Rover màu trằng dừng ở ven đường phía đối diện nhà hàng, có lẽ là do không được phép đỗ xe ở bên này đường nên chiếc xe đó mới dừng lại ở bên kia đường.

Nhìn có vẻ như không phải là vừa đến mà là đã đợi ở đây từ rất lâu.

Khi vừa nhìn thấy cô đi ra khỏi nhà hàng, một người ngồi ở ghế lái liền bước ra Người đó đưa tay ra hiệu bảo cô đứng nguyên tại chỗ, rồi nhanh chân chạy tới, giữa dòng người, dáng người cao lớn ấy thật nổi bật, không muốn nhìn cũng sẽ bị thu hút.

‘Sau khi Lê Hoài Phương nhìn thấy từ xa thì liền trêu ghẹo: “Không yên tâm đến vậy sao? Chẳng lẽ còn lo rắng người cô họ này sẽ làm hại gì cháu ư?”