Ôm Tớ Thật Chặt Cậu Nhé!

Chương 5: Bóng tối (tớ sẽ ôm thật chặt cậu)




Tôi lờ mờ tỉnh dậy, cập mắt nặng triểu mệt mỏi tìm nơi có ánh sáng. Nhưng tôi thấy mình bị bịt mắt lại, và rồi tôi tiếp tục cố gắn nghe xem có ai ở đây không. Thì tôi nghe có ai đó đang nói chuyện chuyện gì thì không rõ nhưng chuyện tôi dám chắc họ không phải là người tốt. Bỏ sau vòng suy nghĩ nghe xem họ nói cái gì.

Nghe như giọng phụ nữ, âm vực rất cao, và nghe tất quen, còn một giọng khác cái giọng này cực kì cực kì quen nhưng khổ cái ngay lúc này lại ko nhớ ra.

- Này xữ nó sao đây tỷ? - cô gái có giọng cao lên tiếng

- Từ đã để tỷ nghĩ xem....Umk đánh nó một trận cho chừa cái tội giực chồng chị.

Tôi há hóc há mồm nghĩ thầm" Con nhỏ này điên rồi tôi giực chồng nó hồi nào, không lẽ thằng Tuấn, không thể nào thằng Tuấn bê đê thấy mồ có bạn gái đâu mà chồng với chả vợ?... Hay là Trung? càng không thể! Trung thì đẹp trai nhưng không thích con gái, có mình là ngoại lệ cả trường này ai cũng biết nên không thể nào?...Còn người cuối là Bò thôi, nhưng khoang, thằng Bò có bạn gái nhưng con bé đáng yêu, nhút nhát lắm sao là con bé đó được? Hazz đau đầu quá"...

Hết dòng suy nghĩ tôi kết luận rằng con nhỏ này bắt lộn người. Định nói cho chung nó biết thì có người bươc vào.

- Đại tỷ đến rồi đấy à? giờ sử con nhỏ Năm nổ này thế nào đây ạ?

Con người mới bước vào lên tiếng.

- Đánh thế nào cũng được đừng để nó chết là ok.

và tiếng nói này tôi dám khẳng định là con Bông hoa lá hẹ lớp tôi chứa không ai hết. Nhưng cô gái nói tôi giực chồng là thế nào?

*ÀO*

"Tôi tỉnh rồi nhưng tại vì bịt mắt và tôi mằm yên nen chúng có không biếc chấn cho tôi nguyên 1 ca nước. Ôi mẹ ơi, nước gì thế này? lạnh nghắc mà còn đang là mùa đông nữa chứ."

tôi lồm cồm giả vờ như vừa tĩnh dậy, tránh chúng nghi ngờ mà cô rướt họa vào thân.

con nhỏ giọng cao lên tiếng.

- này con điếm mày có dậy không thì bảo.

"con nhỏ này nói ai là điếm thế? tôi con trinh đó nhé, không biết ai mới là điếm" tôi nghĩ thầm trong bụng chứ hiện tại tôi vẫn còn yếu lắm, hồi trưa vì cứ suy nghĩ vụ thằng Bò mà quên ăn lun, nhưng giờ chắc là 7h hay 8h gì đó rồi thì phải. Ca nước hồi nãy che đi mấy giọt mồ hôi tôi đang tuông rồng rồng trên người.

Chưởi xong vẫn thấy tôi nằm đó con nhỏ đó đá tôi thêm hai phát vào bụng. Thấy tôi có chút phản ứng nhỏ khoái chí tái tôi rồi đánh tôi hai cái nữa tôi co người, Con người kia kia thì khoanh tay đứng nhìn. con bông lên tiếng.

- Được rồi để tỷ giúp cho.

Con Bông đánh tôi còn dả mang còn hơn con nhỏ hồi nãy đánh, tôi thấy gì đó rất rát, chắc là chảy máu rồi, đầu tôi đau quá cuôi cùng ngất đi. Thấy tôi ngất họ định đánh tiếp nhưng con Bông cản lại.

-đủ rồi về thôi.

họ vừa đi được một lúc thì có ai đó cởi trối giúp tôi. Tôi mở hờ đôi mắt thấy bóng giáng rất quen thuộc nhưng mất sức và máu nhiều nên tôi nghất đi.

#################################################

6h30

Khi nãy lúc về nhà Thằng Bò coa nhận đươc cuộc gọi của mẹ tôi.

-Alo

-dạ alo bác gọi con có chuyện gì không vậy bác?

- À thì bác muốn hỏi con con Trang nó có ở với con không thôi à, hồi chiều tối giờ chờ mãi không thấy nó về.

-Dạ bác đừng lo quá con Nổ....À không con Trang không có ở với cháu nhưung đẻ cháu điện hỏi bạn bè xem sao, đừng lo quá ảnh hưởng toiứ sức khỏe nha bác.

- Ùm! ráng tìm được con Trang dùm bác nha,bác chỉ nhờ đuocự giùm có 1 mình con thui.

-Dạ con cúp máy đay bác nhé.

- ùm ráng tim nhen con.

-Vân.

Cúp máy.

Anh gọi ngay cho thằng Trung. Trung kể lại là lúc đang trực chung với Trang thì có ai kiếm Trang trên tần ba nên trang bảo mình trực giùm và bảo mình về trước không cần đợi. Nghe xong nghĩ là có chuyện nên anh chạy thẳng đến trường.

##########################

Đến trường anh thấy điều lạ đầu tiên là bác bảo vệ không có ở trường làm anh càng lo hơn. Anh chạy sâu vào sân trường thấy hai thằng Tú và Khang đang đứng ở phòng thể dục dụng cụ. Thấy lạ anh định bước tới thì nghe có tiếng người từ trong vọng ra.

- này con điếm mày có dậy không thì bảo.

sau đó có tiếng đánh nhau rất dữ dội,anh muốn lại đấy cứu nhưng nếu có chuyện anh nghĩ mình đánh không lại hai thằng côn đồ này đâu.

Nghe thế anh lùi lại, nép vào gốc tường dãy hành lang.Thì có 3 người con gái đi ra, tại trời tối nên anh không thấy mặc rõ, thì họ đi mất.

Họ vừa đi khuất anh chạy nhanh vào nhà kho thấy tôi đang bị trói và đánh bị thương anh đau vô cùng, cởi trói ra cho cô, cô thở dóc rồi ngất đi, thấy máu chảy trên đầu cô anh bế cô lên chạy nhanh đến bệnh viện.

#################################

11h30

Cô gái nhỏ nhắn lại nằm trên chiếc giường trắng xóa nài 1 lần nữa.(Nổ: đắng lòng thiệc chứ, sao tác giả thích bệnh viện thế? T/g: đúng rồi tôi thích trốn học và bệnh viện là nơi lý tưởng.)

Thằng Bò đi ra ngoài gọi cho ai đó.

-Alo bác à, con Bình đây bác ạ.

- Umk bác đây tìm thấy con Trang chưa hả con?

- Dạ tìm thấy rồi.

- Vậy con đưa nó về nhà giùm bác nha.

- Dạ bác ơi, con Trang hình như thiếu ngủ nó ngủ trong lớp á, nên giờ con đưa qua nhà con cho tiện nha bác tại nhà con gần trường. Được không bác?

- Ùmk vậy đi, ông con Trang mới bệnh Bác đang trên bệnh viện hết không ai lo cho nó được hết. Vậy phiền con với mẹ con chăm sóc cho nó rồi? Àk gửi con Trang qua nhà con vài ngày được không? chứ ba con Trang đi công tác rồi tháng sau mới về được, còn có một mình bác lo cho ông nó à.

- Dạ vậy con xin cúp máy.

- Ùm, con tui xinh đẹp nhưng đừng có thấy vậy mà làm bậy nha ông tướng. - mẹ tôi chọc hắn nhưng hắn đỏ mặt đó mấy bạn, có vấn đề=.=".

Cúp máy...

Câu truyện kết thúc.

Tôi tỉnh nãy giờ rồi tỉnh rồi thấy hắn tự dưng nước mắt tôi rưng rưng. Nhớ về cái cảnh ba con người kia nắm tóc tôi lôi đi, tát tôi đau lắm, tôi cảm giác con Năm nổ mạnh mẽ ngày nào không còn nữa rồi. Tôi khóc khóc như bị giành kẹo.

Thằng Bò vỗ vỗ vai tôi.

- Nín thôi rồi về nhà.

Tôi gật gật rồi chùi nước mắt. Đứng dậy khuôn mặt bơ phờ bước ra khỏi bệnh viện. Khi nãy trời mưa vừa dức, trời rất lạnh nhưng tôi chỉ có bộ đồ học sinh mỏn manh, cái váy ngắn ngủn (T/g : tới đầu gói đã là ngắn tới nó rồi ạ). Giờ khuya rồi đâu còn xe đâu về còn xe thằng Bò để trong bãi xe trường ùi. Hai đứa đành đi bộ về trường.

- Bà có mệt không để tui cỏng cho.

-...

- Này

-...

Tôi rung rung người không phải vì lạnh mà cái chuyện ấy vẵn còn ám ảnh tôi, tôi chưa bao giờ bị thê thảm như vậy đâu.

Thằng Bò quát lớn.

- NÀY...Trang

- Huhu, thả tôi ra,hixhix đừng có lại gần mà...tui đâu có làm gì đâu...huhu thả tôi ra đi...

Tôi chạy đi, thằng Bò vội vã chạy theo tôi...Tôi chạy ra đường thì có chiếc xe ô-tô chạy tới tôi đứng hình không cử động được gì hết. Đằng xa:

- Nổ coi chừng.

Thằng Bò nắm kịp tay tôi lôi vào. Nó ôm tôi rất chặc. Tôi giãy giụa vẫn vậy, nó ôm tôi còn chặc hơn nữa. Vỗ vào lưng tôi trấn an.

- Bình Bò đây, đừng lo, mọi truyện qua rồi. đừng lo.

Tôi lại khóc ôm nó thật chặc.

- Bò ơi! Nổ sợ lắm! nổ đâu có làm gì họ đâu! họ đánh nổ á. Bò ơi, Nổ sợ lắm! hixhix.

- Không sao rồi Bò đây với nổ bò bảo vệ nổ mà có chiệu không? Thôi giờ về nha.

Tôi vẫn ôm tới cùng, nói nhỏ bằng sức yếu ớt không biết Bò có nghe không nữa.

- Ôm tới thật chặt cậu nhé.

- Ùmk, Tớ sẽ ôm cậu thật chặt.

Hai đứa ôm nhau ngoài đường(T/g : êk dễ bị hiểu lầm lắm ák nha mấy chú! Bò: *liếc* Con mụ nào viết vậy hả. T/g : Dạ dạ Anh tha cho.) Tôi hưởng thụ hơi ấm từ nó, rồi ngủ thiếp lúc nào không hay. Hại thằng Bò phải cổng tôi về.