Ôm Tớ Thật Chặt Cậu Nhé!

Chương 3: Mất hết lý trí




Sáng khi ngủ dậy, đầu tóc chôm bôm, khuôn mặt khờ khạo, hai mắt đen thui vì nó mất ngủ cả đêm.

chiều hôm qua sau khi đưa thằn Bò đến bệnh viện, bác sĩ nói nó cần ở lại theo dõi thêm. Tôi lì lắm ai bảo về cũng không nằng nặc ở lại với thằng bò. Cuối cùng bị thằng Bò đuổi thẳng mới lết về. Tối đó tôi lo cho nó lắm không biết nó có sao không, tới tận 4h sáng mới ngủ.

Sáng hôm nay tôi đến trường, đang trong trạng thái mất ngủ cực độ gục lên gục xuống, đi một đoạn thì đâm phải vào một ai đó. Định xin lỗi người đó, nhưng thay vì xin lỗi tôi lại tấp đầu thằng đó cái bốp. bạn mò nó là ai không? Nó là cái thằng làm tôi mất ngủ cả đêm lo lắng, giờ thì nó đang cười tôi, nhìn nó như chưa từng bị thương vậy. Mà nãy giờ mới để ý, kế bên nó có con nhỏ nào dể thương lắm,mỏ chu chu nữa, hình như lớp 6 mới đến.

- Con nào đây?

Thằng bò cười cười.

- Sao thấy dể thương không?

Liết sang nhìn từ trên xuông dưới con nhỏ một hôi phán.

- Ừm, Cũng được. Nhưng.....

Thằng bò nheo mắt lại thắc mắt hỏi.

- Nhưng sao?

- Ùm thì xinh, dể thương nhưng chưa bằng chị.

Tôi ngước mặt lên trời làm vẽ tự hào về nhanh sắt của minh. Thằng bò nghe xong tấp đầu tôi cái bốp, muốn cấm đầu luôn vậy á. Nó trả thù tôi hơi quá. Mà công nhận tôi hơi ảo tưởng sức mạnh ( Bò: không phải hơi đâu bà chị. Nổ: *liếc muốn lòi mắt* )

- Chó Bò, mất dạy.

- Có dạy vô trường học làm gì? mày hỏi lạ?

- Mày...m..ày...được lắm.

- Tất nhiên.

- Hứ.

Thằng bò dạo này nó ăn cái gióng gì mà khôn vậy trời.(Bò: ăn cơm!:D)

- Mà thôi không nói nữa. Con nào đây?

Thằng bò ngượng ngượng gải đầu. Thấy vậy tôi nhìn nhìn nó dò xét.

- Bạn...B..ạn gái tao.

- Hả hồi nào?

- Hồi tối lúc tao ở bệnh viện.

Tôi thấy vui, và cũng thấy buồn. gật gật đầu đi về lớp bỏ lại câu nói.

- chúc mừng.

Lúc bước lên cầu thanh, thẩn thờ không để ý xung quanh. Thì đâu đó một đôi tay với lực cực mạnh đẫy cô và rồi.