Ôm Tài Nữ Về

Chương 5




Hôm nay là ngày đại thọ sáu mươi của Lão trang chủ“Phú Quý sơn trang” Diệp Kinh Lôi, tam giáo cửu lưu( nghĩa là đủ mọi hạng người) trên giang hồ đều tề tụ đông đủ, quý thích(hoàng thân) triều đình nâng lễ nhập môn, thương nhân danh y cũng mang theo thê thiếp tới, còn có những hồng nhan tuyệt sắc từ bốn phương tám hướng vì tranh ngai vàng Diệp tam phu nhân mà đến.

Quả nhiên, Diệp lão sống tới mừng thọ sáu mươi , nhân sinh đến tận đây không thường a!

Tổng quản đón khách cười đến nỗi cơ bắp trên mặt toàn bộ cứng ngắc.

Người gác cổng thu lễ tới mức tay trật khớp.

Nha hoàn bưng nước chạy đi chạy lại cơ hồ muốn đứt chân.

Nhưng trên mặt bọn họ đều tràn đầy thỏa mãn tươi cười.

Phía trên thọ đường là một mảnh tường hòa, không khí hòa hợp, khách và chủ tẫn hoan ( vui hết mình ).

Trong bữa tiệc , Diệp đại công tử lên tiếng cười hỏi Nhị đệ( Có bộ truyện nói về anh này nhé) bên cạnh,“Tam thiếu đâu?”

Diệp nhị công tử liếc mắt ,“Đi tìm người.”

“Đáng đời .” Diệp đại công tử nói.

“Đúng vậy.” Diệp nhị công tử phụ họa.

“Tìm được người chưa?” Diệp lão phu nhân gia nhập.

“Đúng vậy , thấy chưa .” Diệp thị tỷ muội trăm miệng một lời

“Tìm được sẽ tới đây .” Diệp nhị công tử tươi cười có chút vui sướng khi người gặp họa.

“À!” Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.

Hiện trường đột nhiên yên tĩnh, người nhà Diệp gia không cần ngẩng đầu cũng biết, chắc chắn là Diệp tam thiếu có danh xưng đệ nhất võ lâm mỹ nam tử xuất hiện.

Quả nhiên, Diệp Thế Đào mặc bộ cẩm bào nguyệt sắc(màu xanh), búi tóc theo kiểu thư sinh , trông phong lưu phóng khoáng, tao nhã mê người, chậm rãi đi vào thọ đường.

Hành lang truyền đến một loạt tiếng nín thở , hắn liếc mắt một cái, tất cả tâm hồn thiếu nữ của các tiểu thư khuê các liền nghiêng ngả , nhưng bàn tay trong ống tay áo lại nắm chặt thành quyền . Đáng chết, tâm hắn lại bắt đầu đau, đây là triệu chứng mỗi lần không thấy Nhu nhi xuất hiện, hơn nữa lần này so với lần trước càng nghiêm trọng hơn .

Một người! Thật sự chỉ có một người!

Người nhà Diệp gia tò mò nhìn về phía sau hắn, ý đồ tìm kiếm cái tòa núi lửa be nhỏ hoạt động.

“Con chúc cha Phúc Thọ lâu dài,niên niên hữu kim nhật , tuế tuế hữu kim triêu ( năm năm đều được như ngày hôm nay, tuổi nào cũng được (khỏe, vui) như sáng này hôm nay” ).” Nhẹ nhàng vái chào, hắn cúi đầu che dấu vẻ mặt thống khổ.

“Tốt tốt.”

“Diệp Tam công tử, quả thật là nhân trung long phượng a!”

“Nếu có chàng hiền tế là Diệp Tam công tử, đời này như vậy là đủ rồi!”

“Đúng vậy , đúng vậy.”

“……” Lập tức thọ đường không ngừng vang lên tiếng khen ngợi.

“Đừng chạy, đứng lại cho ta…… Không được chạy……” Người quát thở không ra hơi mà vẫn quát, tiếng bước chân hỗn loạn.

“Phong Nhã, ngươi đừng đuổi lên đằng trước , ở đó đang đông người.” Tiếng nói thanh thúy quen thuộc như một cỗ thanh tuyền rót vào nội tâm sắp khô cạn của Diệp Thế Đào, chỉ thấy hắn phi như bay ra ngoài.

Hành lang gấp khúc là một mảnh rối loạn — có con gà trống vui vẻ, đấu đá bừa bãi làm cho các xử nữ thiên kim danh viện đều né tránh, chật vật không chịu nổi ,tất cả đều bại dưới một con gà trống.

Nhưng phần sau còn kinh người hơn ,mọi người trông thấy một nữ tử áo trắng thanh linh thoát tục, tóm váy nắm dao , thở hổn hển đuổi theo , hơn nữa còn có biểu tình phải bắt bằng được , quyết không bỏ cuộc . Ở phía sau nàng là vị cô nương tử y vẻ mặt bất đắc dĩ, một bên đuổi, một bên lau mồ hôi như mưa. Thời tiết có nóng đến mức này sao? Rất nhiều người cảm thấy nghi hoặc.

“Cho…… Cho ta…… Ta đứng…… đứng……” Phong Nhã tựa vào cái cột nghỉ ngơi. Con gà trống quỷ quái cư nhiên dừng lại thị uy, chờ nàng, còn phát ra tiếng kêu “Khanh khách……” trào phúng.

Mọi người vô cùng kinh ngạc, không khỏi cười khẽ, hai vị cô nương này ai cũng nhất quyết đòi đuổi bắt con gà chết tiệt .

“Nó bỏ chạy, mi giết con khác là được , đuổi làm gì?” Ôn Nhu lấy tay áo quạt gió . Mặc đồ cổ trang thật sự không thích hợp cho vận động kịch liệt.

“Nó cười nhạo ta.” Phong Nhã giận dữ trừng mắt con gà không muốn sống , chỉ muốn chết, càn rỡ đến cực điểm.

Ôn Nhu ngồi xổm, xem xét con gà đáng đánh đòn cách đó không xa,“Phong Nhã, chúng ta tìm người dùng tên bắn nó là được, sao phải đuổi vất vả như vậy?”

Phong Nhã thầm oán nhìn về phía nàng,“Sao mi không nói sớm ?” Hại nàng chạy nửa ngày vòng quanh Diệp phủ.

Ôn Nhu cười gượng,“Mi chạy trốn nhanh như vậy, ta cũng không có cơ hội nói nha!” Kỳ thật cũng là nàng vừa mới nghĩ ra thôi, tất nhiên là không thể nói ra được , rất mất thể diện.

Một đạo ô quang bắn về phía con gà không coi ai ra gì kia, nó lập tức nằm lăn tại chỗ.

Khúc Du Nhiên mặt không chút thay đổi nhặt nó lên, không nói nổi một lời tiêu sái đi qua đưa cho Phong Nhã.

Phong Nhã cảm động đến rơi nước mắt tiếp nhận,“Còn chạy a! Xem lúc này ta làm thịt ngươi thế nào.” Bộ dáng hoàn toàn là tiểu nhân đắc chí.

“Nhu nhi, có muốn ta lấy quạt cho nàng không?” Diệp Thế Đào cười cười ngồi xổm bên cạnh Ôn Nhu.

“Vô nghĩa nhiều như vậy làm gì, mang ra đây .” Xòe tay, nàng làm như đương nhiên muốn quạt từ hắn.

“Đại ca, quạt.” Diệp Thế Đào không thèm ngẩng đầu kêu.

“Ta a, đây là bảng hiệu của ta.” Diệp đại công tử kín đáo phê bình. Đây chính là dấu hiệu nhận biết “Thiết phiến công tử”, ngọc cốt phiến mạ vàng đưa cho một nữ nhân dùng để quạt mát ? Thật lãng phí!

“Đưa không đây? Không đưa, ta sai người lấy Tương Tây Lưu Ly đường của ngươi.” Diệp Thế Đào tặng hắn ánh mắt mười phần uy hiếp, có điều gương mặt vẫn lộ vẻ mỉm cười mê người như trước.

“Cám ơn Diệp đại ca, ngươi yên tâm, hắn nếu dám đi lấy Lưu Ly đường của ngươi, ta liền giúp ngươi đánh hắn.” Ôn Nhu hướng về phía Diệp đại công tử ngọt ngào cười, khiến Diệp Thế Đào được thưởng thức những thử nghiệm trước nay chưa từng có.

Diệp đại công tử lập tức cười toe toét, quả thực so với lên làm võ lâm minh chủ còn muốn vui vẻ hơn .“Tốt lắm tốt lắm, một lời đã định.” Chỉ là một cây quạt thôi, khi nào về lại sai người làm cái khác , cái này đưa cho Ôn Nhu, tạo mối quan hệ hợp tác lâu dài cũng được.

Nhìn Phong Nhã chuyên chú đi về nơi các nàng ở khi nãy, Ôn Nhu chấn kinh nhảy dựng lên, hô to một tiếng,“Đợi ta với, hôm nay là đại thọ sáu mươi Diệp lão gia, mi không thể thiêu cháy phòng bếp nhà người ta.” Xông lên đằng trước, nàng phải trông Phong Nhã mơ hồ, không thể sơ suất .

Diệp Thế Đào cũng phi thân theo, đồng thời hô,“Nhu nhi, nàng chạy chậm một chút, phòng bếp bị cháy đừng lo, nàng ngã mới phiền toái, cha ta sang năm còn có thể mừng thọ ……”

Không thể đếm hết những ánh mắt đồng tình chuyển tới gương mặt thọ tinh hôm nay, không ngờ lại thấy hắn đầy mặt tươi cười,“Hoan nghênh chư vị sang năm cũng đến mừng thọ lão hủ.” Hắn hy vọng đại thọ mỗi năm đều vui vẻ thế này.

“Diệp tam công tử đuổi theo cô nương nào vậy?” Có người tò mò, hơn nữa không chỉ một người.

“Tức phụ(Con dâu) tương lai của ta, có đáng yêu không?” Diệp lão gia thỏa mãn như nhặt được bảo bối.

“Vậy người mà tam thiếu phu nhân đuổi theo thì sao?” Có người hỏi.

“Thê tử Khúc Du Nhiên.” Thanh âm Khúc Du Nhiên vốn lạnh như băng nay lại hạ nhiệt độ, khiến cho người đặt câu hỏi không dám suy nghĩ mộng tưởng nhiều.( Không biết có truyện nào về hai anh chị này không nhỉ )

Đại thọ sáu mươi của Diệp lão gia thật sự náo nhiệt, liền ngay cả phòng bếp Diệp gia còn lấy hỏa diễm tận trời làm cờ chúc mừng.

Nói đến hỏa diễm, sẽ không thể không đề cập tới Phong Nhã – người tạo ra hiệu quả kinh người này — một cô nương mơ hồ thanh linh tuyệt tục như tiên tử.

Vì thế sau bữa tiệc mừng thọ , trên giang hồ không ai không biết, thê tử thần bộ Khúc Du Nhiên, chẳng những thoát tục như tiên nhân, mà còn là người chuyên gia gây họa thượng đẳng.

~ ~ ~

Ôn Nhu không có cơ hội cùng Phong Nhã tám chuyện đêm khuya, bởi vì Khúc Du Nhiên một câu giải thích cũng không có đã mang người đi, Ôn Nhu vì thế mà nguyền rủa Khúc gia từ một ngàn năm về trước cho tới ba ngàn năm đời sau, ước chừng rít gào ở Minh Nguyệt tiểu lầu hơn một canh giờ, hồi âm thật lâu sau không dứt.

Ôm ấm trà trên bàn mãnh liệt rót, con người cho dù có mười phần trung khí, khí thế kinh người thì mắng một canh giờ không ngừng nghỉ cũng phải khát nước . Ôn Nhu cảm thấy thật bội phục bản thân, tới bây giờ nàng mới biết nước bọt của mình lại bài tiết dồi dào như vậy!

Tên Du chết tiệt, mỗi ngày hé ra bản mặt quan tài, biết rõ nàng tìm Phong Nhã là muốn thương nghị chuyện hệ trọng, xác định Du chết tiệt là một nhân vật có thể giúp các nàng, nhưng hắn cư nhiên không chút khoan nhượng mang người đi, tức chết mất. Hơn nữa hắn đi rồi, sau này nàng muốn rời đi như thế nào mới có thể khiến thần không biết quỷ không hay? Nghĩ đi nghĩ lại đều không có khả năng , Du chết tiệt , lại nguyền rủa hắn.( Vịt : Đoạn này tớ chém chút , nếu có gì sai thì mọi người bảo nhé !!!! Híc , không có thời gian nghiên cứu nhiều )

Trái lại Diệp Thế Đào im lặng ngồi ở một bên, vừa bóc cam, vừa không chút để ý đem ánh mắt chuyển qua ấm trà trên mặt bàn.

Một, hai, ba, bốn…… Chiến tích rất huy hoàng, ước chừng bảy ấm trà, không phải, tính cả trên tay nàng thì là tám rồi. Thùng nước a. Ánh mắt hắn có chút đăm chiêu ngắm nàng đang chống đỡ cái bụng lớn, cái bộ dáng này trông thật giống nữ nhân có thai. Nghĩ đến đây, mâu quang Diệp Thế Đào lờ mờ vài tia tà mị.

Uống nước giải khát, đương nhiên đem đến di chứng — không ngừng buồn tiểu, chỉ thấy Ôn Nhu thường xuyên lui tới nhà xí cùng nhuyễn tháp bên ngoài nhà xí.

Tam thiếu suy nghĩ thật sự là chu đáo, chính là hạ nhân không khỏi hoài nghi hắn đợi bên cạnh nhà xí, một chút mùi cũng không thấy lạ sao?

“Diệp lưu manh, ngày mai ta phải đi .” Nhìn ánh trăng mê người ngoài cửa sổ, Ôn Nhu có chút hàm súc nói. Nàng luyến tiếc hết thảy ở nơi này, dù sao đây cũng là điểm dừng chân đầu tiên sau khi nàng tới thời cổ đại này, bỏ qua một bên không nói đến người nhà Diệp gia kia có tố chất những ý nghĩ thần kinh, kỳ thật mọi người đều rất thân thiện, hơn nữa rất tốt với nàng.

Bàn tay vốn muốn bắt lấy sợi tóc bay bay trên không trung của nàng lập tức dừng giữa không trung, đáy mắt khẽ hiện u quang, hắn không chút để ý hỏi:“Đi đâu?”

“Tóm lại là ta muốn rời đi.” Nàng thở dài, cố ý lảng tránh. Nàng không muốn vận mệnh chính mình bị ai chi phối, cho dù là thần tiên cũng không được.

Yên lặng, hắn xoa mái tóc dài mềm mại, vẻ mặt đăm chiêu.

Đêm nay ngoài ý muốn , hắn không nói nửa lời, mà Ôn Nhu tựa như thay đổi thành người khác, không có rít gào như sấm với hắn theo thói quen nữa, tất cả trông có vẻ bình tĩnh mà quỷ dị, giống như mặt biển gió êm sóng lặng nhưng sóng ngầm lại vô cùng mãnh liệt.

Ôn Nhu một lần nữa mất ngủ, gần đây nàng thật vất vả mới làm quen với việc ngủ cùng Diệp Thế Đào, nhưng tối nay nàng mất ngủ, bên tai luôn nghe được có người đang nói chuyện.

“Tiên tử, không thể đi a, ngươi sẽ hại chết tinh quân .”

“Tiên tử, ngươi thật sự không thể đi a!”

“Tiên tử……”

Phiền chết, nàng dùng chăn bông che lỗ tai lại, không ngờ thanh âm kia vẫn tiếp tục, mặc kệ nàng làm như thế nào, tiếng nói ấy vẫn luôn rõ ràng truyền vào lỗ tai nàng.

“A…… Phiền chết, ngươi rốt cuộc là ai, vì sao ta không thể rời đi? Ngươi lăn ra đây cho ta.” Nàng sắp điên rồi, bất quá trước khi điên, nàng phải đánh chết cái người bức điên nàng.

Diệp Thế Đào bên cạnh hoang mang nhìn nàng phát điên rống giận. Quái lạ , vì sao hắn không nghe thấy gì? Rõ ràng biểu tình của nàng đang tức giận muốn nổ tung, không khác gì mỗi lần nàng rống hắn nha.

“Tiên tử, ngươi đi, tinh quân sẽ chết, lòng hắn đặt trên người ngươi……”

“Không thể đi, tiên tử, không thể đi.”

Ôn Nhu thất bại ôm đầu. Gặp quỷ à, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nàng tự nhận mình là người lạnh lùng, tuy rằng đối xử với bạn bè nhìn như nhiệt tình, thực chất nàng chưa bao giờ để bọn họ tiếp cận tâm tư của mình .

Nàng – một người lạnh lùng, làm sao có thể yêu một nam nhân khiến nàng chán ghét từ sâu trong đáy lòng? Cho dù đây là thiên mệnh, chẳng lẽ phải chấp nhận sao?

Lắc đầu , thẳng đến khi đuổi sạch thanh âm đáng ghét ấy, cũng là lúc đầu nàng mờ mịt treo đầy sao trăng…… Té xỉu, thuận lợi đi vào giấc ngủ.

~ ~ ~

Sáng sớm đứng lên liền đau bụng khó nhịn, Ôn Nhu lăn lộn ở trên giường. Đáng chết! Thực đáng chết! Sao lại thế này.

Diệp Thế Đào âm hàn nghiêm mặt đứng cạnh giường, hoàn toàn không giúp được gì, chỉ còn cách không ngừng tiêu sái đi qua đi lại . Đại phu không thể tới nhanh chút sao?

“Không, đừng tìm đại phu…… Có nghe thấy không…… Diệp lưu manh……” Hắn mà tìm đại phu , nàng sẽ rất xấu hổ.

Hắn nhíu đôi mày kiếm, đối với uy hiếp của nàng vẫn ngoảnh mặt làm ngơ. Hắn nghe tiếng rên rỉ của nàng, rõ ràng nàng đau sắp không chịu được, còn không muốn gặp đại phu.

Tiếng bước chân hỗn độn truyền đến từ thang lầu, đại phu thở hổn hển vội vàng bước vào.

“Tránh ra…… Đi…… đi……” Ôn Nhu giãy dụa. Nàng không muốn gặp, nàng không muốn dọa người!

Hắn tức giận xoay mình, thân thủ chặt chẽ đè lại cái chân không nghe lời của nàng , thái độ kiên quyết nhìn đại phu tóc trắng xoá nói:“Xem bệnh cho nàng.”

“Vâng, Tam thiếu.”

Lão đại phu thực cẩn thận bắt mạch cho Ôn Nhu đang thống khổ phẫn nộ, có điều đằng sau đó lại là vẻ mặt buồn cười. Trách không được nàng không cho hắn xem, thì ra là thế.

“Đại phu, thế nào?”

Lão đại phu mỉm cười,“Lấy gừng, đương quy và thịt dê hầm cùng nhau, sau đó đưa cho cô nương ấy dùng , chắc chắn không còn chuyện gì .” ( Vịt : Ta biết bệnh gì rồi =)) )

“Nàng rốt cuộc là bị bệnh gì?”

“Phụ khoa, thiên quý thủy( ngày bị kinh nguyệt ) .” Lão đại phu cười khẽ trả lời, chậm rì rì tiêu sái đi xuống lầu. Có thể thưởng thức được cảnh Diệp tam thiếu mất bình tĩnh cũng coi như đáng giá, cho dù để hắn – một vị danh y đến trị loại bệnh này quả thật là đại tài tiểu dụng(Tài lớn mà dùng vào việc nhỏ , không biết trọng dụng nhân tài) .

Diệp Thế Đào giật mình ngây ngốc một lúc lâu, rồi sau đó hai má tuấn mỹ nổi lên hai tầng đỏ ửng, vội vàng chạy xuống dưới lầu, phân phó hạ nhân đi đun canh.

Tuy rằng bụng rất đau, nhưng Ôn Nhu vẫn là muốn cười, bởi vậy biểu tình có vẻ vặn vẹo tiếp tục thống khổ lăn qua lăn lại trên giường.

Nửa canh giờ sau–

Nàng chưa từng thấy ánh mắt hắn ôn nhu như thế, mềm mại như nước, ngọt ngào như mật , nàng bắt đầu hoài nghi có phải bản thân đau đến thần trí không rõ mới có thể xuất hiện ảo giác này hay không. Nhìn bát canh trong tay hắn , lại ngắm ngắm biểu tình hắn quá độ tao nhã, nàng tình nguyện tin tưởng bát canh này có hạ mê dược, nếu không nàng không thể thuyết phục cảnh trước mắt là chân thật .

“Diệp lưu manh, nói thực ra bát canh này ngươi có hạ dược không?” Thanh âm có chút suy yếu, đau bụng tiêu đi khá nhiều tinh lực của nàng, khiến cho lão hổ nay yếu ớt như chú chim non vừa mới chui ra khỏi cái vỏ trứng được ấp.

Diệp Thế Đào buồn cười nhìn nàng,“Bộ dạng nàng đang suy yếu , ta còn cần phải hạ mê dược ư?” Cho dù nàng hiện tại sinh long hoạt hổ( mạnh như rồng như hổ , khỏe như vâm , sinh khí dồi dào), hắn không cần tốn nhiều sức mà vẫn có thể thu phục nàng, thật sự không cần dùng đến thủ đoạn hạ lưu này.

Thân thủ nâng nàng dậy ngồi phịch ở trên giường, để cho nàng dựa vào lồng ngực ấm áp của mình, sau đó mới đem bát canh đặt vào tay nàng.

“Uống đi! Đại phu nói thừa dịp nó còn nóng , uống có hiệu quả hơn.”

Nàng tươi cười,“Nếu phải uống lúc nó nóng, dù có hiệu, ta cũng xin miễn cho kẻ bất tài, sẽ bị bỏng chết a.”

Hắn cúi đầu cười, thấy nàng còn có tâm tình nói giỡn, biết tất là không có gì đáng lo, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng tan biến, cho nên mặc kệ nàng vừa uống thuốc vừa hồ ngôn loạn ngữ ( nói nhảm ) .

Uống xong mới cảm thấy đỡ đau, phỏng chừng là tác dụng của thuốc, bất quá đối với hành động hắn kiên trì ôm mình, Ôn Nhu cảm thấy cần phải nhắc nhở một chút “Diệp lưu manh, ta nhắc nhở ngươi, nữ nhân tới ngày này, luôn luôn có phát sinh ngoài ý muốn, ngươi mặc áo trắng, sẽ thực chói mắt .”

Đột nhiên phát hiện chính mình rất quạ đen, Ôn Nhu có điểm vui sướng khi người gặp họa nhìn quần áo hắn có dính vết máu,“Diệp lưu manh, nhanh đi thay quần áo đi! Thuận tiện lấy cho ta nhiều vải bông màu trắng, ta rất cần chúng.” Cổ đại chỉ có điểm này khiến nàng không hài lòng …… Không hài lòng, không có băng vệ sinh, cảm giác rất không quen,bởi vì có tiền cũng không chỗ nào bán.

Sau đó mấy ngày kế tiếp, tôi tớ Minh Nguyệt tiểu lâu thường xuyên nhìn thấy Tam thiếu nhà bọn họ vẻ mặt ai oán nhìn chằm chằm người trên giường, hơn nữa thường bị Ôn Nhu thô bạo đuổi xuống lầu, không cho đứng đó.

Nhân lúc Diệp Thế Đào bị đuổi đi, Ôn Nhu tiếp tục thu thập đồ đạc, kinh nguyệt đột nhiên đến, nhắc nhở nàng phải đi chuẩn bị thật nhiều vải bông, cái khác, nàng sẽ không cầm, dù sao cũng không phải nhà mình, có điều nhìn chung quanh đây, không hiểu sao nàng có chút luyến tiếc.

Sờ sờ cái giường nàng ngủ đã lâu, cảm giác có lỗi với Diệp lưu manh, luôn luôn bị nàng chiếm giường ! Bất quá, nàng muốn đi ngay lập tức, về sau hắn có thể hảo hảo ngủ, yên tâm ngủ, sẽ không có nữ nhân bạo lực cả ngày rống lên với hắn, bên tai hẳn là thanh tĩnh đi rất nhiều.

Nhợt nhạt ngọt ngào cười, hồi tưởng khi nàng rít gào Diệp Thế Đào, hắn lại nghiền ngẫm, thưởng thức, thậm chí ánh mắt có thể nói là sủng nịch, cảm giác ấm áp lướt qua trong lòng. Nguyên lai, nàng thật không có lý lẽ như vậy a!

Lặng yên đi lên lầu, Diệp Thế Đào trộm dò xét người trong lòng, bị ý cười bên môi nàng lay động , Ôn Nhu nhẹ nhàng cười tựa như mặt hồ gợn tầng tầng sóng nhỏ khiến tâm hắn cũng nổi lên từng lớp sóng lăn tăn .

Một đôi tay cường tráng bỗng vòng qua eo ôm chặt nàng, khuôn mặt tươi cười vốn điềm tĩnh liền biến sắc, nàng hét lớn một tiếng,“Diệp lưu manh, ngươi muốn chết có phải không?” Hảo cảm với tên này chỉ là nhất thời hồ đồ, rõ ràng hắn chính là một tên lưu manh, vô lại.

Hắn ôm chặt nàng, đem mặt dán tại bên gáy nàng, hảo hoài niệm bộ dáng nàng lửa giận bừng bừng phấn chấn, hắn hình như có khuynh hướng thích ngược a! Bất quá, bởi vì đối tượng là nàng cho nên hắn vui vẻ chịu đựng.

“Nhu nhi, nàng rốt cục cũng sống đến giờ.” Trời biết nàng mấy ngày nay tựa như quả hồng sương đông lạnh, lá sen héo rũ, trái tim hắn bị chỉnh thành một cái bọc nhăn nheo rồi .

Oa a, nàng còn sống được không?

“Diệp lưu manh, ta còn chưa chết, ngươi khóc cái gì hả?!” Cái gì mà kêu nàng rốt cục sống tiếp , cứ như nàng sắp chết đến nơi . Phì phì ! Xui xẻo.

“Thật sự một chút cũng không cảm tính.”( Vịt : Ta chả hiểu anh nói gì , góp ý cho ta với =.= ) Hắn lẩm bẩm bên gáy nàng, hơi thở nóng ẩm phun ra đằng sau tai nàng, khiến làn da mẫn cảm của nàng đỏ bừng.

“Này, buông tay, như vậy rất khó nhìn.” Hơn nữa còn làm nàng không được tự nhiên.

Bất ngờ hắn ấn một cái hôn lên mặt nàng trong lúc nàng không kịp phòng bị, sau đó khoái trá buông cánh tay, đứng dậy xuống lầu. Nếu không đi, hắn sợ rất khó kiềm chế, sẽ tiến thêm một bước mất.

Ôn Nhu lăng lăng sờ lên má, nhếch môi chậm rãi mím lại, quyền đầu cũng lặng lẽ nắm chặt,“Diệp lưu manh, ngươi chờ xuống địa ngục đi –”

Tiếng hét to quen thuộc vang lên từ Minh Nguyệt tiểu lâu, khuếch tán sang bốn phía.