Nghiêm Thanh Viên nhìn một cái đã thấy người đàn ông đứng ở nơi xa xa, đối phương chỉ quấn một chiếc khăn tắm đơn giản, rất giống với mỗi lần cùng Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy, gương mặt y dịu dàng, ánh mắt ôn hòa, đó là vẻ ngoài khiến người ta cảm thấy thoải mái khi nhìn vào.
Lúc này y chậm rãi bước tới, bước chân lại không hề phát ra âm thanh gì, an tĩnh mà tới gần.
Lúc này cô gái lại cảm thấy giống như có một loại áp lực không thể hiểu được, khiến nàng dần dần không thở nổi.
Nhưng thiếu niên bên cạnh dường như không cảm thấy gì cả.
"Anh suối nước nóng." Nghiêm Thanh Viên kinh ngạc vui mừng gọi.
"Trùng hợp như vậy?" Người đàn ông cười nói.
"Trùng hợp quá, sao anh lại ở đây ạ?"
Người đàn ông cười dang hai tay nói: "Đến đây tất nhiên là muốn thư giãn rồi."
"Đúng nha."
"Có khó khăn gì sao? Có lẽ anh có thể giúp hai người." Người đàn ông cười chậm rãi đi về phía khu đồ uống, mà lúc này cô gái vẫn luôn có ý định dây dưa bên cạnh Nghiêm Thanh Viên không chịu nổi mà buông tay, cho dù không biết người đàn ông trước mắt này rốt cuộc là ai, nhưng theo bản năng cung kính.
"Anh suối nước nóng một mình ở đây sao?" Nghiêm Thanh Viên không chú ý tới sự bất thường của cô gái, ngược lại bởi vì cô gái buông mình ra mà thở phào nhẹ nhõm, cậu thật sự không giỏi đối phó với con gái.
"Ừm, phải mà cũng không phải." Người đàn ông suy tư một lúc, rồi nói, "Anh có người đi cùng, nhưng không có bạn đi cùng."
Nghiêm Thanh Viên không hiểu lắm người đàn ông nói như vậy có gì khác biệt, vì vậy tiếc nuối nói: "Vậy à, em còn muốn mời anh suối nước nóng cùng chúng em ngâm suối nước nóng á."
"Được chứ." Người đàn ông đột nhiên cười nói.
"Không phải anh có người đi cùng sao?" Nghiêm Thanh Viên mở to hai mắt nhìn, "Nếu anh suối nước nóng đi cùng chúng em thì bạn đi cùng với anh sẽ tức giận mất."
*Thật ra thì mình cũng hông biết dùng chúng em có hợp hông nữa.
"Không sao." Người đàn ông lắc đầu, "Họ không cần anh."
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, chẳng lẽ cậu trông giống như đang cần anh suối nước nóng sao? Có Cố Hãn Hải ở bên cậu thì cậu đâu cần gì đâu?
"Vậy anh suối nước nóng có muốn chọn một thức uống không ạ?" Nghiêm Thanh Viên cũng không sợ người lạ, anh suối nước nóng đối với cậu mà nói giống như người mà cậu sẽ gặp khi tới đây, mặc dù bọn họ giao tiếp không nhiều, nhưng miễn là họ còn ở đây thì mối quan hệ của bọn họ sẽ rất tốt.
"Được." Người đàn ông có đôi mắt đẹp quan sát xung quanh, tiện tay cầm lấy một chai nước bên cạnh, trên bình có viết chanh muối*.
*Nguyên văn là 盐白开, không biết dịch đúng không nữa, dịch trong vô tri, thấy một bạn góp ý là chang muối nghe hợp lí nên để vô
"Mùi vị này rất bình thường á, mặc dù nói là chanh muối nhưng cũng không khác gì so với nước, chỉ là hơi mặn một chút thôi." Nghiêm Thanh Viên chớp đôi mắt, "Bình thường em mua nó về làm nước uống."
"Vậy bạn nhỏ Viên Viên thích đồ uống thế nào?" Người đàn ông hỏi.
Nghiêm Thanh Viên sửng sốt, cậu thích cái gì? Nghiêm Thanh Viên đi tới tủ lạnh lấy trà bưởi mật ong ra, quay đầu lại thì nhìn thấy người đàn ông cười với cậu, nhìn đồ uống trong tay nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
"Lạnh chua chua ngọt ngọt, khẩu vị trẻ con thích."
"Chỉ là gần đây tương đối thích cái này, bình thường em thích Coca." Nghiêm Thanh Viên lấy một lon soda khác, nhưng cuối cùng lại gặp khó khăn khi chọn rượu.
"Anh có thể đề cử." Người đàn ông nói.
"Là mẹ muốn uống rượu, nếu có thể em hy vọng mẹ đừng uống quá nhiều rượu, người ta đều nói uống rượu có hại cho sức khỏe." Nghiêm Thanh Viên đối với khái niệm về rượu chỉ dừng lại ở độ cồn.
"Vậy sao?" Người đàn ông nghĩ rồi nghĩ, sau đó đi về phía quầy, "Bạn nhỏ Viên Viên có tin anh suối nước nóng không?"
"Hửm?" Nghiêm Thanh Viên nghiêng đầu, dưới ánh mắt mỉm cười của đối phương gật gật đầu.
Người đàn ông mỉm cười, từ trong quầy lấy ra bình lắc pha chế.
Trên người người đàn ông chỉ quấn một chiếc khăn tắm, so với dáng người luôn khỏe mạnh mà người Nghiêm gia quen thuộc thì người đàn ông gầy hơn một chút, làn da lộ ra vẻ ốm yếu tái nhợt, y đứng ở đó, ở trong làn khói trắng đặc trưng của suối nước nóng trông như phát sáng.
Rõ ràng diện mạo có vẻ suy yếu, nhưng động tác của y lại rất lưu loát, động tác pha rượu rất ưu nhã, mái tóc ngắn tùy ý rũ xuống che nửa lông mày, khiến dung mạo vốn dịu dàng của y càng giảm đi tất cả cảm giác sắc bén, những ngón tay thon thả nhanh nhẹn như yêu tinh, nhảy nhót.
Một ly Cocktail màu sắc rực rỡ hiện ra trước mắt Nghiêm Thanh Viên, trên ly thủy tinh trong suốt rơi xuống những giọt nước ngưng tụ trên thành ly, trông giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Nghiêm Thanh Viên mở to đôi mắt, trong mắt đều viết vẻ tán thưởng tuyệt vời quá, siêu đẹp trai và thật đáng kinh ngạc, chọc người đàn ông cười khẽ.
"Cảm giác rượu như vậy ở quán bar mới có thể uống được, thích hợp uống ở suối nước nóng sao?" Đôi mắt Nghiêm Thanh Viên trông mong nhìn ly Cocktail, hiểu biết của cậu về thứ này không sâu, nhưng trong phim không phải đều nói rượu dễ dàng làm say lòng người sao.
"Có lẽ không thích hợp lắm." Người đàn ông cười nói, sau đó nói tiếp, "Nhưng độ cồn không cao vị cũng ngon."
"Thật ra không cần phiền phức như vậy đâu ạ." Nghiêm Thanh Viên cảm thấy có chút ngượng ngùng, ly cocktail rực rỡ nhiều màu sắc giống như cầu vồng này đúng là một tác phẩm nghệ thuật, cậu thậm chí còn không dám cầm lên, sợ mình tay chân không vững sẽ làm lẫn lộn những màu sắc đẹp đẽ.
"Chỉ là muốn trở nên đẹp trai trước mặt bạn nhỏ Viên Viên mà thôi." Người đàn ông thản nhiên mỉm cười, "Bạn nhỏ Viên Viên luôn cổ vũ cho tất cả những điều thú vị không phải sao?"
Nghiêm Thanh Viên sửng sốt, hiểu được lời nói của người đàn ông, ngẩng đầu nhìn người đàn ông, mở miệng nói: "Đúng vậy, đẹp, siêu đẹp luôn, nhan sắc này thật sự quá đẹp, nếu như có thể em thật sự hy vọng mang điện thoại theo để chụp hình, hơn nữa động tác pha chế rượu của anh suối nước nóng cũng rất đẹp trai, em cứ tưởng rằng chỉ có mấy anh lòe loẹt trong phim truyền hình mới đẹp trai, nhưng anh suối nước nóng không làm động tác gì nhưng em vẫn cảm thấy đẹp trai quá đi mất."
Đây là lời khen ngợi xuất phát từ nội tâm, Nghiêm Thanh Viên không hề dối trá, những ngôi sao nhỏ trong mắt cậu sáng ngời, người đàn ông mỉm cười khi nghe Nghiêm Thanh Viên khen ngợi, nhưng khen nhiều quá khiến người đàn ông ngược lại có chút ngượng ngùng.
"Được rồi được rồi, bạn nhỏ Viên Viên à, đừng khen nữa." Trên khuôn mặt trắng nõn hiện ra một tia ửng đỏ nhợt nhạt, khóe miệng là ý cười không che giấu được, sau đó khẽ nhướng đôi mắt phượng lên, nhìn về phía cô gái nãy giờ vẫn đứng ở một bên khách sáo không dám làm gì, "Cô có muốn không? Giúp gọi món nhé?"
Cô gái lập tức lắc đầu, hết sức lo sợ nói: "Không, không cần, em còn chưa thành niên, em vẫn không thể uống rượu."
Nhìn thấy hoang mang và sợ hãi trong mắt cô gái, nụ cười của người đàn ông nhạt đi, nói: "Vậy thì..."
"Em, em không có việc gì, em chỉ là tới lấy đồ uống." Người con gái nói xong thì muốn chọn gì đó, nhưng lại nhớ đến cái cớ vừa rồi dùng để bắt chuyện với Nghiêm Thanh Viên, sắc mặt nhất thời xấu hổ.
Người đàn ông khẽ thở dài: "Đừng căng thẳng quá, nếu như còn đang do dự không biết thức uống nào thích hợp cho trẻ vị thành niên hay người vừa trưởng thành, thì cứ chọn nước khoáng ở đây là được."
Cô gái nhìn thoáng qua nước khoáng, trong ánh mắt đều là hoang mang.
"Cái đó đắt lắm." Nghiêm Thanh Viên nói, "Em từng mua rồi, hình như hơn ba trăm tệ một chai nhỉ, bởi vì đắt quá nên em đặt trở về."
Người đàn ông sau khi nghe xong thì chớp mắt, cúi đầu hỏi: "Em đặt trở về sao?"
"Để lại chứ?" Nghiêm Thanh Viên nói như điều đương nhiên.
"Cầm cũng cầm rồi, cũng không cần đặc biệt đặt trở về mà?" Người đàn ông dường như có chút kinh ngạc đối với cách làm của Nghiêm Thanh Viên.
"Hơn ba trăm đó, em có thể mua hơn một trăm loại nước khoáng bình thường, hơn nữa nếu như mình tự nấu nước uống, hơn ba trăm hai ba tháng cũng không thành vấn đề, rõ ràng uống vào mùi vị đều giống nhau mà." Nghiêm Thanh Viên bĩu môi, kể từ khi cậu sống với Cố Hãn Hải thậm chí còn trả tiền điện nước, "Rõ ràng đều là nước, vì sao còn phải phân cấp bậc chứ?"
Người đàn ông chớp mắt nhìn Nghiêm Thanh Viên, nghĩ rồi nói: "Có lẽ là do nguồn gốc, phương pháp sản xuất, và giá trị sản xuất khác nhau chăng?"
"Vâng, có thể là vậy." Nghiêm Thanh Viên tùy ý cười một cái với người đàn ông, "Có thể đối với người khác, nước này uống sẽ càng ngon hơn."
Người đàn ông chớp mắt, không nói gì nữa.
Cô gái cầm nước, tổng cộng ôm bốn bình, vô cùng nghiêm túc nói cảm ơn rồi mới rời đi.
Nhưng lần này Nghiêm Thanh Viên phát hiện ra rằng người đàn ông đã đặt muối ăn trắng mà y đã chọn lúc đầu trở về, cầm trà bưởi mật ong giống như Nghiêm Thanh Viên, dưới ánh mắt nghi hoặc của Nghiêm Thanh Viên, người đàn ông khẽ cười nói: "Thỉnh thoảng cũng muốn đổi khẩu vị."
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, không hiểu vì sao người đàn ông này cho cậu cảm giác kỳ lạ lắm, khi đối phương nhìn trà bưởi mật ong trong tay, ánh mắt trở nên phức tạp.
Nghiêm Thanh Viên thử thăm dò nói: "Nếu là tìm ngày sản xuất thì ở trên nắp chai, nhưng đồ ở đây sẽ không hết hạn, anh yên tâm."
Người đàn ông bật cười.
Trên đường trở về với nhau, người đàn ông hỏi, "Anh có thể hỏi, vì sao năm ngoái không đến không?"
"Em cãi nhau với anh cả anh hai." Nghiêm Thanh Viên bưng rượu Cocktail trong tay, thuận tay đưa hai chai đồ uống cho người đàn ông cầm, người đàn ông ngược lại rất tự nhiên nhận lấy.
"Là vì sao?"
"Em cũng không nhớ là vì sao nữa." Nghiêm Thanh Viên thật sự không nhớ rõ, ký ức của cậu hỗn loạn, là từ sau khi biết được sách, trí nhớ của cậu liền trở nên rối loạn.
"Viên Viên không phải là một đứa trẻ không nói lý lẽ, đó có lẽ là do anh cả anh hai của bạn nhỏ Viên Viên không tốt." Giọng nói người đàn ông mềm mỏng, như đang dỗ dành.
"Không, là em không tốt, cãi nhau thì cãi nhau, nhưng bởi vì cãi nhau mà không để ý đến người nhà còn không thèm ra ngoài với gia đình là vấn đề của em, em nên trưởng thành hơn mới đúng."
Nghiêm Thanh Viên mải mê nhìn độ vững vàng của ly Cocktail, không chú ý đến ánh mắt người đàn ông đang nhìn cậu vào lúc này.
Tịch Hạc lẳng lặng nằm trong hồ nước, thở rs một hơi nhẹ nhõm, mỗi ngày đều là công việc và công việc, cho dù có yêu thích công việc đến đâu thì cũng không thể hoàn toàn thích ứng được, thỉnh thoảng thư giãn một chút sẽ cảm thấy áp lực nhẹ đi rất nhiều.
Tịch Hạc nghĩ, có thể để Nghiêm Thanh Viên xoa bóp bả vai cho bà hay không?
"Lâu quá rồi." Cố Hãn Hải nhỏ giọng lẩm bẩm, ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Thanh Viên đi xa, từ trong nước đứng dậy, dường như muốn hành động.
Nhưng Tịch Hạc lại lười biếng nói: "Cậu gấp cái gì? Trẻ con nhìn thấy thứ thú vị không phải đều sẽ tốn thời gian sao?"
Huống chi bây giờ xem ra, Nghiêm Thanh Viên và gia chủ Nghiêm gia rõ ràng rõ ràng là có quan hệ giữa một đứa trẻ và một người dỗ trẻ, chỉ sợ sẽ bày ra rất nhiều cấp độ để Nghiêm Thanh Viên chơi đùa.
Tịch Hạc xoa xoa huyệt thái dương, thật sự là để cho bà phát hiện một tin tức kinh người, bà thật sự không ngờ đối phương lại là một người vẫn còn giữ tính cách trẻ con như vậy.
Có bản lĩnh thì tự mình sinh một đứa đi, mỗi ngày nghĩ cách dỗ con trai bà làm gì chứ.
"Có người." Giọng nói của Cố Hãn Hải trầm thấp, không có Nghiêm Thanh Viên ở bên cạnh, hắn lo lắng không yên, không nhìn thấy bóng dáng hi hi ha ha kia, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn trong suối nước bốc hơi sương.
"Mặc dù không mở cửa, nhưng Nghiêm gia và những người liên quan cũng không ít, có người hay không có người là điều rất bình thường." Tịch Hạc lười biếng, ngước mắt lại nhìn thấy Cố Hãn Hải nhíu chặt mày, lúc này mới miễn cưỡng nhìn về phía Cố Hãn Hải đang nhìn, nhưng khi nhìn rõ người tới, ánh mắt chậm rãi mở to.
Người đàn ông trắng trẻo và lạnh lùng đó, trong trí nhớ của Tịch Hạc mãi mãi là một người mặc một bộ tây trang tỉ mỉ*, nói cười với những người xung quanh, mãi mãi là trung tâm của mọi người, lúc này người đó đang cầm ba chai đồ uống, bước nhỏ đi theo bên cạnh Nghiêm Thanh Viên đi về phía bọn họ.
*一丝不苟 (Nhất ti bất cẩu): tỉ mỉ, không bao giờ bất cẩn.
Mô tả một người không bao giờ bất cẩn trong bất cứ điều gì họ làm.
Vì vậy, người này là người không bao giờ bỏ sót bất kể một thứ gì.
Tịch Hạc đột nhiên đứng dậy, khăn tắm ướt nhẹp dính lên người, để lộ ra dáng người vẫn còn xinh đẹp, tâm trạng của bà vô cùng kinh sợ.
"Chủ tịch." Tịch Hạc sao có thể ngờ tới Nghiêm Thanh Viên chỉ là đi lấy đồ uống thế mà trực tiếp dẫn gia chủ đến đây luôn.
"Thưa bà, không..." Người đàn ông khẽ mỉm cười, "Bác gái không cần quá gò bó như vậy, cho dù thế nào ngài cũng là trưởng bối của cháu, về tình về lý đều là cháu nên cung kính đối với ngài, chuyện ở đường đua hôm nay, là cháu thất lễ."
Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy mẹ mình đối xử với anh suối nước nóng cung kính như thế, không nhịn được cũng ngẩng đầu, nhìn về phía đối phương.
"Anh là...!Nghiêm Y ạ?" Đây là tất cả những gì cậu hiểu biết về gia chủ, mức độ hiểu biết của cậu về gia chủ, cũng chỉ vẻn vẹn một cái tên này mà thôi.
"Phải." Nghiêm Y rũ mắt, nhìn Nghiêm Thanh Viên cười nói, "Bạn nhỏ Viên Viên thông minh quá."
Mặc dù Nghiêm Thanh Viên có suy đoán trong lòng ngay từ đầu, nhưng khi thật sự biết hóa ra anh suối nước nóng chính là Nghiêm Y, trái tim như ngừng đập.
Chắc là cậu không nói xấu gì về nhà mình ở trước mặt gia chủ đâu nhỉ? Chắc là cậu cũng không để lộ chuyện gì kỳ lạ đâu nhỉ? Chắc là cậu có nói lời khách sáo với Nghiêm Y mà nhỉ?
Nghiêm Y nhìn dáng vẻ Nghiêm Thanh Viên khiếp sợ đến mức cứng đờ, đáy mắt hiện lên một tia ý cười: "Lẽ nào, không hoan nghênh cháu sao?"
"Ngài thật biết đùa." Sau khi khiếp sợ xong Tịch Hạc lại lần nữa trở về dáng vẻ ưu nhã khéo léo ấy, "Thật sự không ngờ lại có thể gặp ngài ở đây."
"Ừm, bởi vì cũng muốn gặp bạn nhỏ Viên Viên, nếu không bình thường sẽ đi bên nam." Nghiêm Y không hề giấu giếm mục đích của mình.
"Anh suối nước nóng tìm em ạ?" Nghiêm Thanh Viên hoàn toàn không hiểu, cậu có cái gì để tìm?
"Ừ, muốn hỏi vì sao em không đến." Nghiêm Y khẽ cười nói, "Anh chuẩn bị nhiều trứng phục sinh, vốn dĩ nghĩ em sẽ đến chơi, kết quả không ai động vào."
"Hả? Bây giờ vẫn còn sao, hay là đã thay thế vậy anh?" Nghiêm Thanh Viên cúi người đặt ly Cocktail bên cạnh Tịch Hạc, "Mẹ ơi đây là Cocktail anh Nghiêm Y đã pha chế cho mẹ."
Tịch Hạc rốt cuộc nhịn không được nhướng mày, tràn đầy nghi ngờ đối với mối quan hệ của Nghiêm Thanh Viên và Nghiêm Y.
"Bởi vì không ai phá giải, cho nên lần này vẫn giữ lại, còn tăng thêm những quả trứng phục sinh khác." Nghiêm Y cười nhìn Tịch Hạc, "Bác gái, cháu có thể ở cùng mọi người không?"
"Đương nhiên không sao, rất vinh hạnh." Tịch Hạc ý vị sâu xa nhìn ly Cocktail màu sắc rực rỡ kia, nhấp thử một chút, ánh mắt sáng lên, "Thật không ngờ, không ngờ rằng Nghiêm Y thế mà còn có kỹ năng pha chế rượu."
"Rảnh rỗi không có việc gì, từng học một chút." Nghiêm Y gật đầu với Tịch Hạc, hoàn toàn không tùy hứng như lúc nói chuyện với Nghiêm Thanh Viên.
Lúc Nghiêm Thanh Viên đưa soda trong tay cho Cố Hãn Hải, ngước mắt lên thì thấy dáng vẻ Cố Hãn Hải đang cau mày nhìn cậu.
Đột nhiên Nghiêm Thanh Viên nhận ra một chuyện.
Gia chủ.
Cố Hãn Hải.
Gặp riêng.
Không phải trong một bữa tiệc đông người, mà là hiện tại, chỉ có bốn người, tuy rằng mặc hơi ít, nhưng thân hình Cố Hãn Hải thật sự đẹp, không thua kém người khác một chút nào, đây có lẽ là thời cơ để gia chủ có một cái nhìn khác về Cố Hãn Hải.
Nghiêm Thanh Viên vô thức kéo cánh tay Nghiêm Y, khiến Nghiêm Y vẫn đang nói chuyện với Tịch Hạc nhìn sang với ánh mắt nghi ngờ.
Tay còn lại của Nghiêm Thanh Viên kéo cánh tay Cố Hãn Hải, kèm theo đó là tiếng lên khỏi mặt nước, Nghiêm Thanh Viên ngẩng đầu nói với Nghiêm Y: "Người này, tên là Cố Hãn Hải."
Nghiêm Y không thể hiểu được sự nhấn mạnh đột ngột của Nghiêm Thanh Viên, nhưng cuối cùng vẫn ngước mắt nhìn người đàn ông vẫn luôn ở bên cạnh vô cùng có cảm giác tồn tại.
Khi vừa mới bước vào đây, Nghiêm Y cũng đã chú ý tới Cố Hãn Hải, chiều cao, khí chất của hắn đều khiến y chú ý.
Đây là một người đàn ông không hề tầm thường, tuổi không lớn, nhưng lại trầm ổn, đối mặt với y thì thờ ờ, đều đủ để chứng tỏ người này đặc biệt, nếu trời sinh là như vậy, tiền đồ trong tương lai vô hạn không thể lường trước.
Nhưng trong trí nhớ của Nghiêm Y, trong tất cả các thế hệ của Nghiêm gia, không có người nào như vậy.
Y vẫn luôn yên lặng quan sát, yên lặng chờ đối phương chủ động mở miệng.
Chỉ cần câu nói đầu tiên và thái độ đầu tiên cũng đủ để diễn giải ra tất cả tin tức, y có thể biết đối phương có tâm tư gì.
Nếu như hắn không có xuất thân đặc biệt, nhưng có huyết thống của Nghiêm gia, vậy có lẽ có thể cân nhắc bồi dưỡng hắn một chút, nếu như không phải như vậy thì phải suy nghĩ nguyên nhân vì sao diện mạo của hắn lại giống Nghiêm gia như vậy.
Nhìn kỹ lại, cũng không có dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ, sự xuất hiện đột ngột của một người như vậy khiến cho Nghiêm Y phải đề cao cảnh giác.
Nghiêm Y đang suy nghĩ, mà Nghiêm Thanh Viên cũng đang chờ đợi, cậu không biết lần đầu tiên Nghiêm Y và Cố Hãn Hải gặp mặt nhau rốt cuộc là cảnh tượng gì, dù sao trong sách cũng không miêu tả chi tiết.
Nhưng Nghiêm Y làm gia chủ đã có ấn tượng sâu sắc về cuộc gặp gỡ lần đầu tiên với Cố Hãn Hải, đặt cơ sở cho việc giao lưu sau này của họ, cho nên cho dù là lần đầu tiên, Cố Hãn Hải hẳn cũng lọt vào mắt Nghiêm Y.
Chỉ là bây giờ sao lại yên tĩnh như vậy, hai người dường như không có ý định nói chuyện, cũng không có ý định mở miệng, tuy rằng Nghiêm Thanh Viên không biết nhiều lắm, nhưng cũng biết đối phương có thể đang thăm dò lẫn nhau.
Giữa bọn họ đừng nói là dáng vẻ thưởng thức lẫn nhau, Nghiêm Thanh Viên thậm chí đều cảm nhận được một tia không được tự nhiên, như thể trong không khí mà cậu không thể nhìn thấy, đang có một mùi □□* dần dần lan tràn.
*Này là bỏ lỗ chứ không phải mình đâu nha, nhưng theo mình đoán thì bỏ lỗ thì chắc là mấy chữ tình dục ấy:>, thường Tấn Giang cấm mấy từ này, nhưng lại thấy khum hợp với hoàn cảnh nên không để vô =)
"Đây là anh suối nước nóng tôi đã nói với cậu trước đây đó, tôi không biết rõ lắm, nhưng anh suối nước nóng dường như đã trở thành gia chủ." Nghiêm Thanh Viên nói với Cố Hãn Hải.
"Anh cũng không phải cố ý giấu giếm, nhưng nếu bạn nhỏ Viên Viên không vui, vậy anh xin lỗi với em trước." Thái độ Nghiêm Y mềm mỏng một cách bất ngờ.
"Hông sao đâu nè, khi em nói cho anh biết em tên Viên Viên, em vẫn còn rất nhỏ, khi đó em cũng không hiểu gia chủ là gì, em chỉ biết đến đây sẽ có rất nhiều đồ chơi thú vị, cho nên mỗi lần đều sẽ không nhịn được mà đến đây."
"Đúng thật là may mắn." Tịch Hạc ở một bên lại ngồi xuống.
"Lần này em đến cũng hy vọng có thể tìm thấy thật nhiều điều thú vị, nếu lần này có hai phần trứng phục sinh.
Vậy thì em và Cố Hãn Hải nhất định sẽ có một khoảng thời gian rất vui vẻ." Nghiêm Thanh Viên lại một lần nữa dời chủ đề lên người Cố Hãn Hải, đôi mắt sáng lấp lánh vẫn nhìn Nghiêm Y, chờ mong có thể có được từ y một cái nhìn khác về Cố Hãn Hải.
"Lần này độ khó có thể sẽ cao lên một chút đó nha, bạn nhỏ Viên Viên đã lớn lên thành bạn lớn Viên Viên rồi, có thể khiêu chiến độ khó cao hơn."
"Không sao đâu, cho dù siêu cao siêu khó cũng không sao! Chỉ cần có Cố Hãn Hải ở đây, trên đời này sao lại có khó khăn được, Cố Hãn Hải thật sự vô cùng thông minh á! Thông minh đến mức khiến người và thần đều phẫn nộ! Cậu ấy lại đẹp trai nữa.
Chơi với nhau chắc chắn sẽ rất vui vẻ, anh suối nước nóng có muốn cùng nhau chơi không ạ?"
Muốn vun đắp tình cảm một mối quan hệ cũng có thể thông qua cách làm chung một việc, có thể trong quá trình thu thập trứng phục sinh vun đắp tình cảm giữa Nghiêm Y và Cố Hãn Hải cũng không chừng.
"Là như vậy sao? Vậy những quả trứng phục sinh anh cẩn thận sắp đặt cho bạn nhỏ Viên Viên dễ vượt qua như vậy sao? Vậy thì không được, vậy nâng cao độ khó thêm một chút mới được, nếu bạn nhỏ Viên Viên có thể thành công hoàn thành lần thu thập trứng phục sinh này, anh sẽ tặng cho bạn nhỏ Viên Viên một món quà, về phần là cái gì, anh sẽ cân nhắc nhé?"
"Có Cố Hãn Hải ở đây, nhất định sẽ không có vấn đề gì, cậu ấy siêu giỏi luôn, thật sự vô cùng thông minh, năng lực học tập siêu giỏi, logic rõ ràng tư duy chặt chẽ, ít nhất cho đến bây giờ, Cố Hãn Hải chưa bao giờ lật xe*.
Cho nên anh suối nước nóng à, anh nhất định sẽ thua thôi."
*翻过车: thất bại, gặp khó khăn (ví với sự việc gặp khó khăn hoặc thất bại giữa chừng).
Nụ cười của Nghiêm Y vẫn dịu dàng như vậy, chỉ là lúc này nhiều thêm một chút thâm ý, Nghiêm Thanh Viên cực lực quảng bá cho Cố Hãn Hải, y cũng không phải không thấy.
Nhưng cho dù Cố Hãn Hải thật sự là thiên tài trăm năm khó gặp, cũng không nhất định rất giỏi về mọi mặt, nhưng Nghiêm Thanh Viên thích đối phương như vậy, hơn nữa còn cực lực đề cử như vậy, khiến y cảm thấy buồn cười đồng thời có chút tò mò.
Người thu phục được lòng người, là người đứng đầu có tài.
Có thể khiến đứa trẻ chuyên chú với tất cả trò chơi chủ động từ bỏ, mặc dù thủ đoạn của Cố Hãn Hải đối với đứa trẻ như vậy rất đáng khinh, nhưng cũng không thể không nói hắn chọn đúng đối tượng rồi.
Đợi đã...
Tư duy của Nghiêm Y đột nhiên bị ánh mắt của Cố Hãn Hải cắt ngang.
Mọi thứ dường như khác với những gì y nghĩ.
Ánh mắt Cố Hãn Hải vẫn luôn nhìn y, không có nịnh nọt, cũng không có bất cứ chờ mong nào, nhưng có một loại cảm xúc vô cùng rõ ràng.
Đề phòng, chán ghét.
Lần đầu gặp mặt, vì sao một người như vậy lại chán ghét y.
Nghiêm Y không biết vì sao, nhưng đột nhiên nhận thấy điều gì đó từ cách Cố Hãn Hải nhìn mình, thiếu niên có khí chất khác người kia vẫn luôn hằn học nhìn chằm chằm...!Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn vô thức nắm lấy tay hắn.
Một ý nghĩ đột ngột hình thành trong đầu, lại cảm thấy có chút vớ vẩn.
Tuổi của Nghiêm Thanh Viên vẫn còn nghĩ muốn chơi, nếu điều y nghĩ là đúng, vậy thiếu niên này trưởng thành quá sớm rồi, cũng quá...!Bá đạo kiêu căng rồi.
Sự tin tưởng tuyệt đối của Nghiêm Thanh Viên đối với Cố Hãn Hải và dục vọng chiếm hữu vô cùng rõ ràng của Cố Hãn Hải đối với Nghiêm Thanh Viên, hơn nữa Tịch Hạc ở bên cạnh rõ ràng đã thấy nhiều nên không thèm trách nữa.
Nghiêm Y cũng nhận ra, Nghiêm Thanh Viên có chút thay đổi, chẳng lẽ nguyên nhân thay đổi là do thiếu niên tên Cố Hãn Hải này sao?
Đôi mắt Nghiêm Thanh Viên tỏa sáng, anh suối nước nóng đã nghĩ tới rồi! Có phải đang nhận thấy rằng Cố Hãn Hải làm rất tốt không?!
Đang lúc kích động, bỗng nhiên có một bàn tay nắm lấy cánh tay cậu, khi cậu còn chưa kịp phản ứng, Nghiêm Thanh Viên đã bị kéo ra, rời khỏi vị trí bên cạnh Nghiêm Y.
___
15/1/2023.
12:25:40..