Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Chương 82: 82: Trong Mắt Thiếu Niên Có Pháo Hoa





Những vết sẹo trên tay không bao giờ mờ đi cho dù có được chăm sóc bao nhiêu đi nữa, kể cả khi đi học, làm việc, làm việc nhà, hay thậm chí là gặp gỡ bạn bè, Cố Hãn Hải sẽ luôn đeo găng tay.
Nghiêm Thanh Viên luôn nghĩ rằng Cố Hãn Hải thường đeo găng tay để che đi vết sẹo của mình từ trước khi gặp cậu, nhưng bây giờ nghĩ lại cũng biết sao có thể.
Nếu hắn luôn chú ý đến việc bảo vệ bàn tay của mình, bàn tay này sẽ không có nhiều vết như vậy.
Nghiêm Thanh Viên nắm tay Cố Hãn Hải, đây là nơi duy nhất khiến Cố Hãn Hải tự ti, cũng là cái giá dư thừa duy nhất hắn phải trả sau khi quen cậu.
"Đeo găng tay ở suối nước nóng ngược lại sẽ dễ thấy hơn." Cố Hãn Hải được Nghiêm Thanh Viên nắm tay, ấm áp thoải mái, đối với con trai mà nói đôi tay này quá nhỏ nhắn.
Nghiêm Thanh Viên so sánh tay mình với Cố Hãn Hải một chút, cậu đối với tay lớn hay nhỏ cũng không có cảm ngộ* gì đặc biệt, tay Cố Hãn Hải lớn hơn so với cậu là chuyện rất bình thường, dù sao thì Cố Hãn Hải cũng cao hơn cậu rất nhiều.
*感悟: Rung động trong lòng mà hiểu ra lẽ phải.
Nhưng Tịch Hạc cũng cao hơn cậu, tay cũng càng thêm thon dài, Nghiêm Thanh Viên nhìn vài lần.
"Sao thế?" Tịch Hạc giơ tay nhìn tay mình, bảo quản rất tốt nên không nhìn thấy nếp nhăn, bà vẫn rất hài lòng với việc giữ gìn nhan sắc không tuổi.
"Tay của con hình như hơi nhỏ?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.
"Là rất nhỏ." Tịch Hạc nhìn Nghiêm Thanh Viên chậm rãi nói, "Có lẽ là do gen quyết định."
Trái tim Nghiêm Thanh Viên lỡ một nhịp, mím môi.
Tịch Hạc nhận thấy Nghiêm Thanh Viên đột nhiên im lặng, quay đầu lại nhìn cậu một cái, lại phát hiện Nghiêm Thanh Viên đang nhìn tay Cố Hãn Hải.
Dáng vẻ hai đứa nhỏ nắm tay nhau thật ra trông giống bạn tốt hơn là bạn bè, cũng không khiến người ta tò mò đánh giá, nhưng khi nhìn thấy vết sẹo trên tay Cố Hãn Hải, hơi nhướng mày.
"Những vết thương này là do đâu mà có?"
"Công việc, và một ít việc vặt vãnh." Cố Hãn Hải rất bình tĩnh trả lời, đối với tất cả những gì đã qua đều hời hợt.
Từ nhỏ Cố Hãn Hải đã có năng lực học tập rất tốt, cho nên khó có khả năng vì công việc mà bị thương, những vết thương này trên cơ bản là xuất hiện trong lúc tranh chấp với Cố Trường Hà, khi hắn còn nhỏ không thể chống lại Cố Trường Hà nên đã để lại vết thương trên tay hắn.
Những vết thương kia không chỉ ở trên tay, trên người, trên ngực, nhưng vì được bảo vệ kỹ lưỡng cho nên đều hồi phục nhang chóng, nhưng duy nhất chỉ có tay hắn không thể dừng lại, hắn cần phải làm việc, kết quả của việc dưỡng thương không tốt chính là lưu lại những vết sẹo này.
Cố Hãn Hải rõ ràng biết, hắn không thể bị thương, hắn cần phải nắm bắt bất cứ lúc nào để tạo cơ hội sống sót cho mình.
Ngón tay Nghiêm Thanh Viên nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên tay Cố Hãn Hải, cảm giác áy náy gần như lấn át cậu.
"Cậu không thích?" Tịch Hạc nghĩ đến hành vi mỗi lần đều đeo găng tay che giấu của thiếu niên, khẽ cười, ai lại thích vết sẹo trên người mình chứ, "Tôi giới thiệu một chỗ cho cậu, cậu đi chữa vết sẹo đi, toàn bộ số tiền sẽ trực tiếp tính vào tài khoản của tôi."
Nghiêm Thanh Viên lập tức mở to hai mắt nhìn: "Có thể không ạ? Thật sự có thể chữa trị ạ?"
"Đương nhiên có thể, nếu không mẹ cũng không đến mức tiêu nhiều tiền như vậy." Nói rồi Tịch Hạc cười nâng mặt lên, "Muốn duy trì sắc đẹp rất tốn kém."
Nghiêm Thanh Viên nhìn khuôn mặt không có dấu vết già đi của Tịch Hạc, tất cả những gì bà tích lũy được chính là khí chất và phong thái, quả thực bà vẫn giữ được vẻ đẹp trẻ trung ở độ tuổi này.
"Thật tốt quá." Nghiêm Thanh Viên ngẩng đầu, nói với Cố Hãn Hải, "Vốn dĩ tay Cố Hãn Hải rất đẹp, chỉ cần không có những vết sẹo này, Cố Hãn Hải chính là...!Hoàn hảo."
Trong giọng nói của Nghiêm Thanh Viên tất cả đều là xúc động, vui vẻ, và một chút bi thương không thể giải thích được.
"Không cần." Cố Hãn Hải từ chối, "Để chúng nó lưu lại đi."
"Vì sao? Không phải cậu rất chán ghét chúng nó à?" Tịch Hạc nhướng mày hỏi.
"Không, những dấu vết..." Cố Hãn Hải rũ mắt nhìn những vết sẹo khó coi trên tay, cười nhạt, "Chưa chắc là chuyện xấu."

"Ừm." Tịch Hạc không hiểu suy nghĩ trong lòng Cố Hãn Hải, nhưng cũng không liên quan đến chuyện của bà.
Dòng nước ấm áp bao phủ toàn thân, nhiệt độ dễ chịu lập tức bao bọc lấy cơ thể, sau khi vào suối nước nóng Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy cả người đều sảng khoái, từng lỗ chân lông đều thoải mái đến mức mở ra, cậu tựa vào tường của bể nước nóng thở ra một hơi thật dài thoải mái.
"Tuổi nhỏ, thích ngâm suối nước nóng?" Tịch Hạc không khỏi bật cười khi nhìn dáng vẻ như một ông cụ non của Nghiêm Thanh Viên.
Họ lựa chọn hoàn cảnh ngoài trời, tuy rằng nhiệt độ không khí rất thấp nhưng hơi nước ấm áp bốc hơi từ nước suối nóng làm tan đi hơi lạnh trong không khí, nhiệt độ thoải mái khi bước vào suối nước nóng càng làm cho người ta cảm thấy sảng khoái.
Nghiêm Thanh Viên nhịn không được cong khóe miệng lên, rõ ràng rất vui vẻ, mỗi một lần tới nơi này đều có một loại cảm giác như đón năm mới.
"Bởi vì thật sự rất thoải mái." Nghiêm Thanh Viên cảm thấy mình sắp hòa tan trong suối nước nóng này.
Tịch Hạc khẽ cười, từ chối cho ý kiến, quả thực đây là một hoàn cảnh rất dễ thả lỏng.
"Ở đây cái gì cũng miễn phí, muốn cái gì thì cứ vào lấy, mọi chi phí đều do gia chủ chi trả, không có chỗ nào cần kiêng kỵ! Ở đây món nào cũng siêu ngon luôn á, nếu muốn thứ gì, cậu đã nhìn thấy các thiết bị điện tử xung quanh chưa? Chỉ cần viết ra sẽ có người giao ngay, nơi này thật sự là muốn cái gì có cái đó, mỗi lần tôi đến đều rất vui vẻ."
Vẻ mặt vui vẻ của Nghiêm Thanh Viên khiến Tịch Hạc có chút bối rối: "Khi ở nhà Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh đối xử tệ bạc với con à?"
"Đương nhiên không phải, có tất cả và muốn có cái gì thì có cái đó là hai chuyện khác nhau." Nghiêm Thanh Viên nằm trên tảng đá cười với Tịch Hạc, "Xung quanh nơi đây có một ít nơi để giải trí, mặc dù có hơi lạnh nhưng muốn chơi gì cũng được, con nhớ khi con còn rất nhỏ, cảm thấy nơi đây hẳn là một trung tâm thương mại lớn, lúc đó con đột nhiên muốn xem một buổi biểu diễn siêu anh hùng, sau đó con đi gọi, kết quả thật sự có người đến diễn!"
"Vậy sao?" Tịch Hạc chớp mắt có chút bất ngờ, bà ngược lại không chú ý tới điểm này.
"Gần đây không phải có một trung tâm thương mại sao? Trong đó có rất nhiều cơ sở vật chất, mặc dù người không nhiều, nhưng quần áo đều có thể tùy ý mặc thử, không có nhân viên bán hàng." Nghiêm Thanh Viên đặc biệt có hứng thú với trò chơi này, "Ở lối vào của trung tâm thương mại có một nơi có thể sưu tầm thẻ, chỉ cần sưu tầm các con dấu khác nhau trên thẻ thì có thể rút thăm trúng thưởng, mỗi một lần đến tôi đều sưu tầm, nhưng cho đến nay vẫn chưa rút được giải thưởng."
Tịch Hạc nghe, từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, đây đều là cái gì? Gia chủ cho người trang bị nó ư?
"Còn có trò chơi của trẻ con, tấm bật lò xo, thiết bị leo núi, khi con muốn leo núi thì có nhân viên đi ra bảo vệ an toàn của con, trước sau con chơi ba lần, nhân viên kia thực sự rất kiên nhẫn."
Nghiêm Thanh Viên nói liên tục về những gì cậu đã thấy và nghe trong buổi đi chơi hôm đó, Tịch Hạc nghe xong, nhận ra Nghiêm Thanh Viên thật sự thích thú tất cả những thú vui của trẻ con khi tìm thấy trong những lần tụ họp.
Đối với Nghiêm Thanh Viên mà nói, mỗi một lần Nghiêm gia tụ họp đều là một lần thám hiểm, cậu có thể tìm thấy trong đó bất cứ thứ gì thú vị, vui vẻ không biết mệt mỏi.
Cho nên năm ngoái tuy rằng không đến, nhưng cũng canh cánh trong lòng.
"Con chơi rất vui vẻ nhỉ." Tịch Hạc nhìn vẻ mặt hì hì của Nghiêm Thanh Viên, cũng lây nhiễm tâm trạng tốt.
"Rõ ràng trang bị nhiều thứ thú vị như vậy, nếu không chơi thì đáng tiếc lắm ạ."
Nghiêm Thanh Viên nói xong, Tịch Hạc sửng sốt.
Nghiêm Thanh Viên vẫn đang chia sẻ niềm vui của mỗi một trò chơi đáng nhớ với Cố Hãn Hải, trò chuyện rôm rả, nhưng vào lúc này một ý nghĩ kỳ lạ hình thành trong lòng Tịch Hạc.
Lần này là một cuộc tụ họp của tất cả người Nghiêm gia và những người có liên quan đến Nghiêm gia, đối với bọn họ mà nói thực ra là một cuộc họp công việc, công việc lớn hơn thả lỏng, về cơ bản giống như một chuyến công tác.
Nhưng dù sao đây cũng là tết, là ngày lễ để mọi người trong nước đoàn tụ và thư giãn, công việc khi nào làm mà chẳng được, vì sao nhất định phải vào khoảng thời gian năm mới?
Chẳng lẽ thật ra mỗi lần gia chủ đem bọn họ tụ họp lại, cũng không nhất định toàn bộ đều là muốn trao đổi công việc, mà là để cho bọn họ hưởng thụ không khí đón năm mới.
"Tối mai là đêm giao thừa rồi." Nghiêm Thanh Viên đột nhiên nói, "Tôi biết chỗ nào có thể nhìn thấy pháo hoa đẹp nhất á, mặc dù có chút lạnh, nhưng trải nghiệm xem là tốt nhất đó!"
Tịch Hạc nghĩ đến lúc bọn họ được gia chủ chủ động điểm tên muốn Nghiêm Thanh Viên tham gia, trong lòng tất cả bọn họ đều do dự, suy đoán có phải có ý đồ muốn từ trên người Nghiêm Thanh Viên thăm dò bọn họ cái gì hay không.
Nhưng là có lẽ không phải như vậy.
Lúc ấy Nghiêm Kỳ Thúy truyền đạt nguyên văn cho bà.
—— Để bạn nhỏ Nghiêm Thanh Viên đến chơi đi, không đến thì quá đáng tiếc không phải sao?

Tịch Hạc cảm thấy, có lẽ đây là lý do, cũng không phải bởi vì Nghiêm Thanh Viên là con nhà nhánh của họ, cũng không phải muốn từ trên người Nghiêm Thanh Viên lấy được tin tức hữu hiệu gì, thuần túy chỉ là bởi vì Nghiêm Thanh Viên là đứa nhỏ duy nhất thích trò chơi này.
Nghĩ rồi Tịch Hạc đột nhiên nở nụ cười, gia chủ nhậm chức này, vậy mà còn duy trì sự hồn nhiên như vậy sao?
Thiết lập những liên kết trứng phục sinh không có quy tắc này nhưng lại không nói cho bất cứ ai, những người đến tham gia như bọn họ có khi nào không ôm lòng theo đuổi danh vọng và tiền tài, cho dù đến muốn dẫn ai theo cũng phải cân nhắc thật lâu, làm sao có thể đi chơi chứ.
Cho nên chuyện này là cái gọi là Dày công chuẩn bị trứng phục sinh nhưng không ai đi gõ thật không cam lòng, mấy người mau trả lại người chơi cho tôi?
Tịch Hạc đột nhiên bật cười, Nghiêm Thanh Viên hoang mang quay đầu lại, nhìn Tịch Hạc đột nhiên chời vui vẻ, đôi mắt tràn đầy dấu chấm hỏi.
"Chỗ nào có thể xem pháo hoa đẹp nhất?"
"Là ở một sân thượng cách đây không xa, tương đối cao, bọn họ ở dưới sân thượng bắn pháo hoa, đến đó chúng ta có thể tìm một chiếc xe đưa đón khách du lịch*, có thể trực tiếp đến đó." Nghiêm Thanh Viên nói xong có chút tự hào, nói tiếp, "Rất ít người biết đến, mỗi lần con đi rất ít khi gặp người, cho nên rất rộng."
*Hổng biết dùng từ sao cho phù hợp nữa
"Trước kia vì sao không để anh cả anh hai đi cùng với con?"
"Anh cả anh hai rất bận." Nghiêm Thanh Viên nói, "Bình thường thời gian này là tiệc tất niên, so với tiệc nhiều người, con càng muốn xem pháo hoa hơn."
Tịch Hạc chậm rãi mở to đôi mắt, bà nhớ ra rồi.
Khi đó bà mặc một bộ váy lộng lẫy, khoác tay Nghiêm Kỳ Thúy, cùng mọi người nâng rượu đỏ từ ô cửa sổ hẹp nhìn pháo hoa không ngừng nổ vang bên ngoài.
Khi đó các bà theo bản năng cho rằng chỉ cần đứng ở chỗ này xem là được rồi, nhiều nhất cũng chỉ là ra ban công nhìn.
Không ai nỡ từ bỏ cơ hội tham dự bữa tiệc để ngắm những màn pháo hoa đẹp nhất trên sân thượng không người.
Gia chủ chắc chắn đang nhìn.
Chắc chắn y vẫn luôn nhìn, nhìn bọn họ theo đuổi danh vọng và tiền tài, cũng cùng bọn họ đứng ở trong đại sảnh sáng ngời.
Nhưng chỉ duy nhất Nghiêm Thanh Viên ngồi trên một chiếc xe chở khách du lịch đã được chuẩn bị sẵn kia, đi đến nơi tốt nhất ngắm cảnh đẹp nhất.
Tịch Hạc không hiểu sao dường như mình có thể cảm nhận được cảm xúc của gia chủ, gia chủ đứng cùng một nơi với bọn họ, nhưng lại chuẩn bị xe đưa đón.
Gia chủ lựa chọn ở đây.
Nhưng y lại cho cho người khác một cơ hội khác.
Nhưng mà...
Tịch Hạc rũ mắt, cho dù đã biết, nhưng bà vẫn muốn lựa chọn ở lại bên này.
Bởi vì đây là nơi bà hướng về, hoàn toàn khác với Nghiêm Thanh Viên.
"Nhưng năm nay hay là thôi không đi nữa." Nghiêm Thanh Viên đột nhiên nói, "Mặc dù rất muốn cho Cố Hãn Hải xem pháo hoa."
Nhưng quả nhiên vẫn nên để Cố Hãn Hải gặp mặt gia chủ sẽ tốt hơn.
Tịch Hạc vô thức nhíu mày, nhìn Nghiêm Thanh Viên, trong mắt thiếu niên có chút mất mát, nhưng cũng không thiếu chờ mong.
Là bởi vì...!Có chuyện muốn làm sao? Có phải Nghiêm Thanh Viên định vứt bỏ sự trẻ con của cậu hay không?
Tịch Hạc cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, bởi vì Cố Hãn Hải, Nghiêm Thanh Viên chủ động yêu cầu trưởng thành.

"Nghiêm Thanh Viên, đi lấy chút gì uống tới đây."
"Mẹ muốn uống gì ạ?"
"Rượu, Tịch Hạc nghĩ, rồi nói, "Lấy rượu con thấy vừa mắt là được."
"Vâng ạ." Nghiêm Thanh Viên xoay người từ trong suối nước nóng đứng lên, làn da ngâm nước nóng trở nên hồng hồng trông rất đáng yêu.
Tịch Hạc nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên muốn đi, nhướng mày hỏi: "Chẳng lẽ con không hỏi xem Cố Hãn Hải muốn uống cái gì à?"
"Con lấy cho cậu ấy là được rồi, nếu như cậu ấy không thích, thì chạy lần thứ hai á, hơn nữa cậu ấy cơ bản chưa từng uống gì." Nghiêm Thanh Viên nói.
Tịch Hạc nhíu mày, cũng không nói gì nữa tùy ý để người đi.
Tịch Hạc và Cố Hãn Hải lúc này ngồi một bên nhìn nhau không nói gì, không, chỉ có Tịch Hạc đang nhìn Cố Hãn Hải, còn Cố Hãn Hải thì nửa nhắm mắt lại, giống như đang nghỉ ngơi.
Tịch Hạc chậm rãi mở miệng nói: "Cố Hãn Hải, cậu có từng nghĩ đến tìm cha mẹ ruột của cậu không?"
Cố Hãn Hải rốt cuộc mở hai mắt ra, con ngươi hơi lạnh lùng nhìn Tịch Hạc, trong ánh mắt kia cũng không có vẻ kinh ngạc, ngược lại đã rõ ràng.
Trong lòng Tịch Hạc xúc động, đứa nhỏ này, quả nhiên là thông minh như vậy, thậm chí ngay cả cuộc sống nhiều năm như vậy của mình cũng sẽ nghi ngờ.
"Cậu thật sự là một người vô cùng có năng lực, huống chi diện mạo của cậu chính là nguyên nhân khiến cho chúng tôi nghi ngờ." Tịch Hạc hỏi chuyện rất nghiêm túc, "Nếu cậu có ý định này, chúng tôi sẽ giúp cậu, nhưng một khi thân phận cậu được nhận về, sẽ có trở ngại đối với Viên Viên, hai người có thể sẽ trở thành thân thích."
Cố Hãn Hải nhìn kỹ Tịch Hạc, Tịch Hạc cũng không giấu giếm nhiều lắm, bà biết đứa nhỏ này thông minh cỡ nào, không cần vòng vo.
"Không cần." Cố Hãn Hải từ chối, không có bất kính, chỉ là từ chối.
"Cậu nghiêm túc sao? E rằng hôm nay cậu cũng thấy rồi, cái gọi là Nghiêm gia có bao nhiêu quyền lực." Tịch Hạc nói với Cố Hãn Hải, "Một khi xác nhận cậu và Nghiêm gia thật sự có quan hệ, thì thân phận và địa vị của cậu sẽ khác với trước đây, thậm chí sẽ khác với cuộc sống khó khăn mà cậu đã từng trải qua, điều cậu phải làm là quyết định chín chắn chứ không phải là ý thích nhất thời."
Tịch Hạc cũng không hy vọng chuyện của Nghiêm Thanh Viên cuối cùng càng gây thêm rắc rối*, Nghiêm Thanh Viên là con của bà, là đứa trẻ bà muốn yêu thương, tình mẫu tử bị đứa nhỏ từng chút một khơi dậy, Tịch Hạc cũng không muốn trong tương lai Nghiêm Thanh Viên bởi vì Cố Hãn Hải mà đau buồn.
*节外生枝: thêm chuyện, gây thêm rắc rối, thêm phiền toái.
Cố Hãn Hải nhìn Tịch Hạc, chậm rãi nói: "Tôi chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống của tôi khốn khổ, chỉ là mọi người cho rằng là như vậy thôi."
Tịch Hạc có chút kinh ngạc: "Thế nào? Cậu hài lòng với cuộc sống trước đây của cậu?"
"Cuộc sống tốt xấu phải thông qua chính mình để thay đổi, bất cứ thứ gì trực tiếp đưa đến tay, tất cả đều là hư vô."
Tịch Hạc cau mày, không đồng ý chút nào với suy nghĩ ngây thơ lạc quan của Cố Hãn Hải, Cố Hãn Hải bây giờ vẫn còn rất trẻ, chưa từng trải qua cực khổ thực sự nên mới có thể nói ra những lời này.
"Trên đời này, không có thuốc hối hận." Tịch Hạc nhịn không được giáo dục vài câu, có lẽ là vì có liên quan đến Nghiêm Thanh Viên, bà mới có một chút sự kiên nhẫn đối với Cố Hãn Hải, "Bất cứ lựa chọn nào cũng sẽ quyết định cả đời của cậu."
Cố Hãn Hải chỉ cười nhạt: "Có một thân phận đối với tôi mà nói chẳng qua chỉ là bắt đầu từ con số 0 hay bắt đầu lại từ đầu, cuối cùng cao thấp là do tôi quyết định, không phải do điểm xuất phát."
Tịch Hạc nghe vậy cũng không muốn khuyên nữa: "Tuổi trẻ kiêu ngạo."
Cố Hãn Hải không phản bác nữa, từ trước đến giờ hắn không giải thích cho người khác chuyện mình muốn làm.
Nghiêm Thanh Viên quen đường quen nẻo tìm được khu đồ uống, ở đây đã được bố trí lại, bên trong có đồ uống bình dân giá rẻ, cũng có nhiều đồ uống nhập khẩu từ nước ngoài, đồ uống trên giá rượu chỉ cần nhìn là biết giá cả đắt đỏ.
Nghiêm Thanh Viên đối với rượu cũng không hiểu rõ, nhìn mấy thứ này giống như đang nhìn chuyện không có thật*, Nghiêm Thanh Viên lấy chai rượu vang đỏ xuống, nhưng đôi mắt bối rối nhìn rượu trắng, rượu sake bên cạnh, không biết phải làm sao.
*天方夜谭 (Thiên phương dạ đàm): Những chuyện lạ lùng, chuyện không có thật, hoặc chuyện không thể xảy ra, không thể thành công.
"Rượu trong tay em là muốn lấy đi uống sao? Cái này có ngon không?" Ngay khi Nghiêm Thanh Viên còn đang hoang mang, đột nhiên từ bên cạnh truyền đến giọng của một cô gái, Nghiêm Thanh Viên ngẩng đầu liền nhìn thấy cô gái ngôi sao nhí lúc trước nhìn với mình.
"Ơ, em không biết, em chỉ là lấy đại một cái để xem, em cũng không biết cái này uống có ngon không." Nghiêm Thanh Viên luống cuống để rượu vang lại vị trí cũ.
"Là như vậy à, em cũng không biết lấy cái nào thì tốt hả?" Trên mặt cô gái có chút hoang mang, nhìn một vòng rồi không lấy gì hết, nói với Nghiêm Thanh Viên, "Bạn của chị bảo chị tới đây lấy đồ uống, nhưng chị thật sự không biết đồ uống nào ngon, chị sợ lấy không tốt khiến bọn họ cười nhạo chị."
"Sao có thể như thế được? Có thể đặt ở đây đã chứng minh hẳn là mọi người thường thích dùng, không cần ai dùng giá cả để phân biệt cấp bậc mà?"
Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy cô gái lộ ra đầu vai mượt mà thì sắc mặt hơi đỏ lên, nhìn mặt cô gái nhưng lại cảm thấy trực tiếp nhìn thẳng mặt đối phương lại bất lịch sự, kiểu gì cũng cảm thấy câu nệ.
Cô gái nghe Nghiêm Thanh Viên nói vậy, rốt cuộc bật cười: "Em nói rất đúng, đều là yêu thích cá nhân."

"Vâng." Nhìn thấy cô gái cười Nghiêm Thanh Viên cũng nhẹ nhàng thở phào.
"Vậy em có định lấy rượu không? Có phải cho chị gái lớn kia uống không? Chị thấy chàng trai ở cùng em trông không lớn lắm." Cô gái nói chuyện với Nghiêm Thanh Viên, dường như cũng không có ý định lấy đồ uống rồi đi liền.
"Vâng ạ, đó là mẹ em." Nghiêm Thanh Viên nhìn độ cồn trên chai, cầm lên bất cứ thứ gì có liên quan đến cồn nhìn một chút, "Người còn lại là bạn của em, hiện tại cũng là bạn học của em."
Nghiêm Thanh Viên rốt cuộc vẫn không nói ra câu là bạn trai.
"Là như vậy à?" Cô gái đột nhiên cười nói, "Vừa rồi nhìn thấy chị ở bên kia em đã nhận ra chị rồi à?"
Nghiêm Thanh Viên đỏ mặt, lắp bắp, vừa nãy đúng thật là, thật sự chỉ là ngoài ý muốn thôi!
"Phải...!Chỉ là cảm thấy chị...!Khi còn nhỏ em xem trong TV..."
"Hì hì, bị em nhận ra mất rồi, chị chính là cô gái luôn bị kẻ xấu bắt gặp, sau đó có người đến cứu chị." Nói xong cô gái gãi má cười ngượng ngùng, "Chị đã lớn như vậy, nhưng vẫn không có một tác phẩm nào làm cho người ta ấn tượng sâu sắc, lại còn bị cố định với anh hùng trong TV, có phải thất bại lắm không?"
Nghiêm Thanh Viên ngẩn người, lập tức lắc đầu nói: "Nhân vật đó rất tốt, lúc còn nhỏ em hay xem, cảm thấy chị rất đẹp, mọi người trên TV đều thích chị, nói chuyện còn rất dễ nghe..."
Nhưng Nghiêm Thanh Viên đột nhiên nhận ra giọng nói của cô gái và trong TV có chút khác.
"Hì hì, bị em nghe ra rồi, đó thật ra không phải giọng của chị, là lồng tiếng, chị đọc lời thoại không tốt lắm, cho nên vẫn luôn có người lồng tiếng."
Trong lòng Nghiêm Thanh Viên lộp bộp một tiếng: "Chuyện như vậy nói thẳng với em có sao không ạ?"
"Vì sao không thể? Em cũng là người trong nghành sao?" Cô gái nghiêng đầu nghi hoặc hỏi.
"Em không phải người trong ngành, em cũng không phải minh tinh mà?" Nghiêm Thanh Viên lắp bắp nói.
"Nhưng nếu chị nhớ không lầm thì vừa rồi em mới nói chị gái lớn kia, à không, là dì là mẹ của em phải không? Đó không phải là phu nhân của Nghiêm Kỳ Thúy từ Entertainment International sao? Phụ thân của em không phải Nghiêm Kỳ Thúy sao?"
Đối phương thẳng thắn chỉ ra thân phận của cậu như vậy, tâm trạng của Nghiêm Thanh Viên bỗng trầm xuống.
Lúc này Nghiêm Thanh Viên mơ hồ hiểu được gì đó, lý do đối phương tới tìm mình có thể cũng không phải trùng hợp cùng nhau lấy đồ uống, mà là hướng về thân phận tiểu thiếu gia Nghiêm gia của cậu.
Nghiêm Thanh Viên tức khắc có chút luống cuống, cậu chưa từng thông đồng làm bậy* với những con nhà giàu khác, cũng chưa từng làm công việc nâng đỡ nữ minh tinh, huống chi thân phận xấu hổ hiện tại của cậu lại càng không có khả năng làm cái gì.
*同流合污 (Đồng lưu hợp ô): Thông đồng làm bậy, cùng một giuộc, mạt cưa mướp đắng đôi bên một phường.
Cô gái đặc biệt tới tìm cậu, tất nhiên cũng đã lấy hết can đảm, nhưng Nghiêm Thanh Viên ngay từ đầu đã không có năng lực này, vì thế chỉ có thể trả lời một cách khô khan.
"Cho dù đúng, nhưng thân phận này đối với em mà nói cũng không có tác dụng gì đặc biệt với em."
"Chị chỉ là thuận miệng nói như vậy thôi, em đừng căng thẳng quá, nếu chị nói sai thì chị xin lỗi em được chứ?"
Cô gái thấy Nghiêm Thanh Viên lảng tránh nhất thời có chút sốt ruột, tiểu thiếu gia của Nghiêm gia, rất ít người có thể nhìn thấy, mặc dù không nghe quá nhiều lời đồn đại, nhưng thân phận con ruột chắc chắn là có thật, hơn nữa tuổi tác của bọn họ cũng không chênh lệch nhiều, luôn có nhiều điều để nói hơn không phải sao?
"Hả, xin lỗi, là do em hiểu sai ý." Nghiêm Thanh Viên có chút hoảng loạn cúi đầu, muốn dứt khoát kết thúc chủ đề này luôn.
Nhưng Nghiêm Thanh Viên muốn dừng lại, đối phương lại không định cứ như vậy mà dừng chủ đề lại, theo bản năng muốn tiến lên.
Nghiêm Thanh Viên cảm nhận rõ ràng độ ấm của làn da cô gái, theo bản năng muốn né tránh, nhưng khi di chuyển sang một bên lại phát hiện mình va vào giá rượu.
"Bạn nhỏ Viên Viên." Đột nhiên một giọng nói dịu dàng kèm theo tiếng cười truyền đến bầu không khí chỉ có hai người họ, người kia vô cùng dịu dàng nhưng cũng có cảm giác tồn tại quá mạnh đứng cách đó không xa, cười nhìn họ.
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người: Công việc, hình tượng, cơ hội...
Viên: Ăn ngon, đẹp, chơi vui...
___.

.