Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Chương 78: 78: Đứa Trẻ Đó Có Thể Quan Trọng Bằng Cha Không





Gia chủ?
Nghiêm Thanh Viên hoang mang ngồi trên ghế, không hiểu lắm vì sao lại đột nhiên nói rằng cậu quen biết gia chủ, cậu đến mặt của gia chủ cũng chưa từng thấy thì sao có thể quen biết y được?
Nghiêm Thanh Viên đương nhiên lắc đầu nói: "Con không quen biết gia chủ.

"
"Vậy sao?" Tịch Hạc gật đầu, khép hờ hai mắt, "Quả thật không có khả năng gặp mặt, nếu thật sự có giao thiệp thì sẽ không chỉ giao lưu vào những dịp tiệc cuối năm.

"
Nghiêm Thanh Viên rất hoang mang: "Con làm sao thế ạ?"
Ánh mắt của Nghiêm Kỳ Thúy cuối cùng cũng rời khỏi văn kiện, đôi mắt lạnh lùng nhìn Nghiêm Thanh Viên: "Gia chủ yêu cầu muốn con tham dự bữa tiệc năm mới này.

"
Nghiêm Thanh Viên ngơ ngác, nói như vậy bữa tiệc những lần trước mặc dù quan trọng, nhưng cũng không phải bắt buộc tham dự, hơn nữa thật ra sau khi Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh mười bốn tuổi mới tham dự bữa tiệc, nhưng bất ngờ là Nghiêm Thanh Viên từ lúc rất nhỏ đã thường xuyên đi theo.

Nhưng năm ngoái Nghiêm Thanh Viên vì sự việc gì đó mà cãi nhau với người trong nhà dẫn đến không vui, giận dỗi không thèm đi đâu, không ngờ năm nay cậu lại được đặc cách xướng tên.

"Vì sao lại yêu cầu con ạ?" Nghiêm Thanh Viên cũng không cho rằng mình làm chuyện gì khiến đối phương vô cùng để ý thậm chí cần đặc cách xướng tên, tất cả ấn tượng của cậu đối với gia chủ Nghiêm gia chính là được tất cả những người đàn ông mặc âu phục giày da và những người quý cô trong bộ váy sang trọng vây quanh ở trung tâm, cậu chỉ có thể nhìn thấy một chút góc áo của gia chủ mà thôi.

"Nếu đã được điểm tên thì lần này nhất định phải chuẩn bị cho tốt.

" Mặc dù Nghiêm Kỳ Thúy rất buông thả với Nghiêm Thanh Viên, nhưng về chuyện này thì sẽ không buông thả với Nghiêm Thanh Viên, đây gần như là liên quan trực tiếp đến thể diện nhà nhánh bọn họ, "Ba sẽ tự mình dạy cho con một ít thứ cơ bản, nếu gia chủ chủ động tìm con hỏi chuyện thì con cũng có thể trả lời một vài chuyện.

"
Nghiêm Thanh Viên ngây ngốc chớp mắt: "Nhưng một gia chủ tìm con làm gì? Con có lý do gì để gia chủ tìm con sao? Anh cả anh hai rõ ràng là lựa chọn tốt hơn.

"
"Cho dù như vậy, cũng không ai có thể đoán được gia chủ đang suy nghĩ cái gì, cho đến bây giờ rốt cuộc có vấn đề gì vẫn không rõ, vì vậy cho dù thế nào cũng nên đề phòng một chút.

"
Nghiêm Thanh Viên nhìn rồi lại nhìn, đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Gia chủ đã gặp cậu.

Nói cách khác, rất có thể là một người mà cậu đã gặp khi đến hội trường chính, chỉ là cậu không biết thân phận của đối phương.

Nhưng sự tồn tại của thân phận này đã khiến cậu và gia chủ có khoảng cách, mà lần này nếu như cậu dẫn Cố Hãn Hải đi gặp gia chủ vậy chẳng phải là trực tiếp kết giao Cố Hãn Hải với gia chủ Nghiêm gia sao?
Nghiêm Thanh Viên phiên bản công cụ đang online?
Tâm trạng Nghiêm Thanh Viên phức tạp đồng thời lại có chút may mắn.

Không ngờ đến bây giờ cậu vậy mà vẫn còn hữu dụng!
Nghiêm Thanh Viên lập tức nghĩ ra một cách để mở đường cho Cố Hãn Hải: "Con cũng không hiểu lắm, hơn nữa con có chút ngốc có thể trong thời gian ngắn sẽ không hiểu ra, chi bằng để Cố Hãn Hải cùng nhau học với con, lần này con nhất định sẽ dẫn Cố Hãn Hải đi cùng.

"
"Vì sao cứ phải dẫn theo một người đàn ông, tự hắn có tay có chân không thể tự đi à?" Tịch Hạc rõ ràng không thích đàn ông dựa dẫm vào người khác, mặc dù bà biết rằng Cố Hãn Hải chắc chắn không phải là loại đàn ông này.

"Bởi vì con muốn dẫn cậu ấy đi, cậu ấy chính là người con muốn phụ trách, con sẽ phụ trách thật tốt với cậu ấy.

" Nghiêm Thanh Viên nghiêm túc nói.

Tịch Hạc sửng sốt, nhìn con trai của bà có khuôn mặt non nớt, lúc đầu còn kinh ngạc, sau đó trở nên dịu dàng.

Nhìn cậu con trai nhỏ đáng yêu của bà đi, bây giờ đã bắt đầu học cách khơi dậy gánh nặng của đàn ông và trưởng thành thành một người đàn ông thành thục, là một người mẹ được nhìn đứa con của mình lớn lên từng chút một dưới sự che chở của chính mình là điều vô cùng tuyệt vời.


Nghiêm Kỳ Thúy hơi nghiêng đầu nhìn Nghiêm Thanh Viên, mặc dù vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng thực ra đã bớt u ám hơn bình thường một chút, và nhiều hơn một chút thư thái và không tập trung, đôi vợ chồng này rất hiếm thấy thả lỏng như vậy.

Việc trên công ty về cơ bản đã kết thúc, trong một khoảng thời gian ngắn, Nghiêm Thanh Viên đột nhiên có một cái nhìn mới mẻ về công ty nhà mình.

Cậu vẫn luôn biết ba mẹ rất lợi hại, thậm chí các trưởng bối của ba mẹ cũng rất lợi hại, nhưng lại không ngờ rằng lợi hại đến mức như vậy.

Tựa như Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn biết rằng nhà mình có tiền, lại không ngờ rằng vậy mà có thể có nhiều tiền đến như vậy.

Chi nhánh do Nghiêm Kỳ Thúy đứng đầu mặc dù chỉ là một chi nhánh, nhưng cho đến nay lại là một trong những nhà nhánh tốt nhất, thương nghiệp nhà bọn họ gần như trải rộng khắp khu vực, sản nghiệp nước ngoài cũng không phải vừa mới bắt đầu mà đã có xu hướng phát triển hoàn thiện.

Cho nên trước kia cậu mới không thường xuyên gặp ba mẹ, vì vẫn luôn đi khắp nơi.

Nghiêm Thanh Viên nghe mà sững sờ, hoàn toàn không có bất kỳ khái niệm nào về tài sản, nhưng Cố Hãn Hải cùng cậu được phổ cập sắc mặt vẫn luôn bình tĩnh, rất tự nhiên tiếp nhận tri thức mà hắn chưa từng tiếp xúc trong thế giới của mình, hắn thậm chí còn đặt câu hỏi.

Lúc này Nghiêm Thanh Viên mới thật sự chấp nhận rằng mình thật sự là một đứa ngốc.

Cho dù sai lầm ôm nhầm này cuối cùng không bị vạch trần, cho dù cậu vẫn lặng lẽ làm tiểu thiếu gia Nghiêm gia, đến lúc mình không thể không chịu trách nhiệm, chỉ sợ sự tầm thường và bình thường của cậu sẽ khiến cậu không cậu không thể tự giải thoát, lúc đó cậu sẽ cảm thấy đau khổ không ít.

Quả nhiên người thật sự thuộc về thế giới này là Cố Hãn Hải.

"Có chỗ nào không rõ, sau khi trở về tôi sẽ giảng cho em.

" Cố Hãn Hải đang nghe giảng bài chú ý thấy ánh mắt của Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn nhìn hắn, tùy ý nghiêng đầu hỏi.

"Cậu nghe hiểu hết ư?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.

"Cũng được.

" Cố Hãn Hải tùy ý xoay cây bút đang ghi chép giữa các kẽ ngón tay, "Cũng không phải thứ gì đặc biệt phức tạp, nói rất dễ hiểu.

"
Nghiêm Kỳ Thúy thật sự quá bận, cuối cùng không thế tự mình dạy dỗ họ, nhưng đã gửi tâm phúc ông rất tin nhiệm đến dạy họ.

Nhưng vì vậy Nghiêm Thanh Viên cũng thực sự nhận ra sự kiêng kị của Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc.

Rốt cuộc từ khi nào mình có quan hệ với gia chủ?
Nếu cậu nhớ không lầm, cho dù là trong sách cậu cũng hoàn toàn không có tiếp xúc với gia chủ mới đúng, người thật sự có thể khiến gia chủ khen không dứt miệng không phải là Cố Hãn Hải sao?
Khi đến nhà chính của Nghiêm gia, thường thường là lúc Nghiêm gia chỉnh tề nhất, nhưng mà lần này Nghiêm Thanh Viên lại có chút lơ đễnh.

Cái gọi là nhà chính thật ra là trung tâm quyền lợi chính hợp tất cả Nghiêm gia, suy cho cùng nếu không có ai cai trị và quản lý thì kết quả cuối cùng chính là phân tán quyền lực, việc tập hợp sẽ giúp họ phát triển về mọi mặt, cho nên người có thể ngồi trên vị trí này điều kiện duy nhất là phải khiến mọi người tin phục.

Cũng không phải cần năng lực thương nghiệp xuất sắc cỡ nào, dù sao Nghiêm gia có rất nhiều người có đầu óc kinh doanh nhạy bén, hơn nữa chiêu mộ được rất nhiều nhân tài càng không sợ mắc sai lầm khi thí nghiệm, sẽ luôn có một cái có thể thành công.

Mà Cố Hãn Hải là người có thể khiến cho bất cứ ai cũng có hảo cảm với hắn, năng lực xuất chúng và không gian phát triển không giới hạn, vị trí gia chủ Nghiêm gia quả thực chính là vì hắn mà tồn tại.

Khi Nghiêm Thanh Viên xuống máy bay nhìn xung quanh, máy bay là máy bay tư nhân, nơi họ dừng lại tất nhiên là sân bay tư nhân, lúc này cách sân bay không xa đã có một chiếc xe chờ sẵn.

Nghiêm Thanh Viên ăn mặc áo bông dày, vươn tay kéo nhẹ cổ áo, cảm thấy hơi nóng, khu vực bọn họ chiếm cứ hiện tại vẫn là tuyết rơi dày đặc, nhưng bây giờ ở đây mưa nhiều hơn tuyết, xung quanh là núi rừng xanh tươi khắp nơi.

"Thế nào, vẫn ổn chứ?" Nghiêm Thanh Viên ngẩng đầu hỏi Cố Hãn Hải.


Cố Hãn Hải theo bản năng quan sát cảnh tượng xung quanh để thu thập thông tin, trong tầm mắt mênh mông vô tận không thấy tòa nhà nào, nếu là lãnh địa tư nhân thì có thể tưởng tượng nơi này rộng lớn như thế nào.

"Rất ổn.

" Cố Hãn Hải cũng không cảm thấy có chỗ nào không thích ứng được.

Mà lúc này Nghiêm Trạch Thanh đưa tay với khăn quàng cổ của Nghiêm Thanh Viên: "Cởi ra sẽ bị cảm lạnh, thay từ từ thôi.

"
Nghiêm Thanh Viên gật đầu, thật ra, cậu có chút căng thẳng.

Xe đưa bọn họ đến biệt thự tạm thời đã được chuẩn bị sẵn, lọt vào trong tầm mắt chính là một cụm kiến trúc, mỗi kiến trúc đều là một biệt thự nhỏ, hơn nữa mỗi một biệt thự đều có một quản gia, hai người giúp việc và một đầu bếp, chuẩn bị vì để tổ chức yến tiệc trong những ngày này.

Xung quanh vô cùng an tĩnh, giữa các biệt thự với nhau sẽ có một chút khoảng cách nhưng không quá lớn, đảm bảo sự riêng tư của mọi người ở đây, những khu vườn xanh tươi tự nhiên cũng không có, nơi này trông giống như một khu nghỉ dưỡng.

"Trong nhà mọi thứ đều được trang bị đầy đủ, những thứ chúng ta cần đã được đưa đến đây từ trước, ở xa xa còn có phong cảnh, cũng có suối nước nóng, thời gian này ngâm suối nước nóng rất thoải mái, tuy rằng mưa nhiều nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có tuyết rơi, ở đây có thể gặp rất ít người hơn nữa cơ bản là không quen bọn họ, chỉ cần lịch sự là được rồi.

"
Nghiêm Thanh Viên vừa bước vào phòng vừa nói liên tục với Cố Hãn Hải về các quy tắc nơi đây.

Thật ra Nghiêm Thanh Viên cũng có chút thấp thỏm, trước kia cậu tới đây thật ra là vì nhiệt độ không quá lạnh và có suối nước nóng ở đây, cảm thấy thay vì nói là đến tham dự buổi họp mặt Nghiêm gia chi bằng nói là mỗi lần cậu đều coi chuyến đi này như một cơ hội đi du lịch, và đây có lẽ là lần mệt nhất của cậu, cũng có thể là lần cuối cùng đi du lịch.

"Mọi người ở đây rất lễ phép nên về cơ bản sẽ không xảy ra hỗn loạn.

" Nghiêm Thanh Viên không nói quá nhiều, ở đây mọi người đều biết địa vị cao thấp của mình, cho dù có giả vờ cũng sẽ giả vờ nho nhã lễ phép.

Nhưng khi Nghiêm Thanh Viên đang nói chuyện đột nhiên phát hiện không có gì để nói, hiểu biết của cậu về bữa tiệc thật ra vô cùng có hạn.

Trước kia đều là tới chơi, cậu cũng không nghĩ đến có một ngày vậy mà cũng có thể đến làm chính sự.

"Em rất khẩn trương?" Cố Hãn Hải hỏi.

"Ừm, có một chút.

" Nghiêm Thanh Viên nói về việc gia chủ, "Trước giờ tôi thật sự chưa từng gặp gia chủ, tôi cảm thấy gia chủ hẳn là kiểu người chỉ cần gặp một lần thì sẽ không quên được, nhưng tôi thật sự không có cách nào nhớ ra tôi ở đây từng gặp người nào có ấn tượng sâu sắc.

"
Hay là thật ra gia chủ trước giờ chưa từng gặp cậu, chỉ là muốn ra tay đối với nhà bọn họ? Nhưng có ý đồ gì?
Nghiêm Thanh Viên khẩn trương đến mức hai tay đều xoắn lại với nhau.

"Đừng khẩn trương.

" Cố Hãn Hải vươn tay kéo đi bàn tay giống như đang ngược đãi mình của Nghiêm Thanh Viên, hai tay của cậu đã xoắn lại đến mức đỏ bừng, trên ngón tay trắng như tuyết đặc biệt dễ thấy.

Nghiêm Thanh Viên nhìn Cố Hãn Hải hoàn toàn không quan tâm chuyện gì, ma xui quỷ khiến hỏi: "Cậu chưa từng cảm thấy khẩn trương sao?"
Cố Hãn Hải nói: "Có.

"
"Khi nào?" Cố Hãn Hải vậy mà cũng sẽ khẩn trương sao? Luôn cảm thấy hắn lúc nào cũng bất động như núi.


"Khi tôi làm những gì tôi không chắc chắn về kết quả.

"
Nghiêm Thanh Viên chớp chớp mắt: "Loại tình huống này cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy khẩn trương nhỉ?"
"Phải.

" Cố Hãn Hải gật đầu.

"Làm hết khả năng, nghe theo mệnh trời*?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.

*尽人事,听天命 (Tẫn nhân sự dĩ thính thiên mệnh): Trích từ "Kính hoa duyến" hồi 6 của Lý Nhữ Trân, ý nói tận tâm tận lực làm việc, nếu không thành công thì phó mặc cho tự nhiên.

"Chặn tất cả con đường không thành công, để sự phát triển của sự việc đi theo hướng mong đợi.

"
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt: "Nhưng trên đời này việc gì cũng không xác định được mà? Sao cậu biết trong tương lai sẽ xảy ra chuyện gì?"
"Cho nên chắc chắn sẽ khẩn trương.

" Cố Hãn Hải bình tĩnh nói, "Vì vậy bất cứ chuyện gì chỉ có sau khi xảy ra mới biết sẽ như thế nào, trước đó bất kỳ khẩn trương nào cũng không có tác dụng.

"
Nghiêm Thanh Viên nhìn Cố Hãn Hải, cúi đầu suy nghĩ một lát, lúc sau chậm rãi thở ra một hơi: "Tôi bình tĩnh rồi.

"
"Ừm.

" Trong mắt Cố Hãn Hải hiện lên chút ý cười, "Có muốn ăn gì không, tôi làm một chút cho em.

"
Nghiêm Thanh Viên lắc đầu: "Có đầu bếp.

"
"Tôi làm sẽ ngon hơn.

"
Nghiêm Thanh Viên trợn tròn hai mắt: "Cố Hãn Hải à, cậu học được cách mặt dày rồi!"
"Như vậy sẽ không khẩn trương nữa không phải sao?" Cố Hãn Hải cười nhẹ, dùng ngón tay cởi cúc áo khoác bông của Nghiêm Thanh Viên, "Tôi tìm bộ quần áo thoải mái hơn cho em?"
"Tôi có thể.

"
"Vậy em tự làm đi.

"
Cố Hãn Hải đi ra ngoài, Nghiêm Thanh Viên mở tủ quần áo ra mới phát hiện tất cả quần áo của mình đã được treo bên trong, hẳn là người giúp việc ở đây làm, hơn nữa quần áo ở đây chỉ có quần áo của chính Nghiêm Thanh Viên, còn phòng của Cố Hãn Hải thì ở bên kia.

Bọn họ bị tách ra.

Từ sau khi bọn họ ở cạnh nhau rất ít khi tách ra, trong lòng vậy mà có chút không thích ứng được.

Bọn họ đều sẽ ở đây bảy ngày, cho nên tổng cộng chuẩn bị mười bộ quần áo, mỗi ngày một bộ, ba bộ còn lại dùng cho trường hợp khẩn cấp, quần áo của Nghiêm Thanh Viên từng tương đối thiên về cảm giác thiếu niên, bây giờ vẫn vậy, chỉ là thêm vài phần thiết kế thành thục lúc bình thường không có, đây đều được thay đổi theo yêu cầu tạm thời của Nghiêm Thanh Viên.

Bởi vì cậu muốn chính thức đối mặt gia chủ.

Cho dù cậu cũng không biết gia chủ có phải có định gì không.

Tuy rằng nói là họp mặt, nhưng thực chất công việc của mọi người đều lưu thông với nhau, buổi họp mặt lần này thiên về ý nghĩa lễ nghi hơn, cũng là để cho các đối tác không gặp nhau có cơ hội giao lưu, mà họ vừa đến một lúc đã có người gõ cửa.

Giữa bọn họ nhất định có giao tiếp, nhưng người gõ cửa, không ngoài dự liệu, là cha mẹ của Tịch Hạc.

Tịch Hạc cũng không thuộc về Nghiêm gia, nhưng bà gả cho Nghiêm Kỳ Thúy, vậy gia đình Tịch Hạc tất nhiên có thể nhận được thư mời, mặc dù không thể vào hội trường chính nhưng ở đây có thể gặp được những người bình thường chưa từng được tiếp xúc, đến đây chắc chắn sẽ không chịu thiệt.


Lần nào Nghiêm Thanh Viên cũng tránh mặt ông ngoại bà ngoại, bởi vì mối quan hệ giữa bản thân Tịch Hạc và người trong nhà tương đối bình thường.

Ông ngoại bà ngoại ở sát vách, gia đình trị* sẽ không ở quá xa, mà thời gian Tịch Hạc có thể gặp cha mẹ thường chỉ một năm một lần.

*裙带关系: ám chỉ sự lợi dụng thân thuộc để kiếm được vị trí tốt.

Nghiêm Thanh Viên kéo khung cửa, trước đây cậu có thể không gần gũi lắm với ông bà ngoại, nhưng lần này thì khác, cho dù thế nào ông ngoại bà ngoại cũng là trợ lực của Nghiêm gia, trong tương lai là đôi cánh của Cố Hãn Hải, Nghiêm Thanh Viên sẽ không cứ như vậy xem nhẹ.

Tịch Hạc đã thay một bộ quần áo tương đối nhẹ nhàng nhưng rất thành thục, cảm giác thiết kế độc đáo của áo cộc tay lông chồn được quấn quanh vai, mái tóc của bà đã được sửa sang lại một lần nữa, tùy ý vén ra sau đầu, trông có vẻ lười biếng nhưng vẫn không mất phong độ, trước giờ Tịch Hạc rất chú trọng vẻ ngoài của mình, đối với việc đắp nặn hình tượng của mình trước giờ cũng là tự mình động tay.

Lúc này cha mẹ của Tịch Hạc ngồi đối diện Tịch Hạc, mặc dù cũng ung dung hoa quý, nhưng họ lại thiếu đi khí chất độc nhất vô nhị của Tịch Hạc.

Bà tùy ý ngồi trên sô pha, đi giày cao gót, lộ ra một đoạn mắt cá chân mảnh khảnh.

Quản gia ở một bên rót trà nóng, ngón tay xinh đẹp của Tịch Hạc tùy ý gõ chén trà, lông mày nhướng lên: "Bộ ấm trà lần này dùng là gia sản của Nam Nghiêm sao? Màu sắc và chất lượng vô cùng độc đáo.

"
Quản gia mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, phu nhân.

"
Tịch Hạc cầm tách trà lên, thưởng thức hương thơm của trà đen, khẽ nhấp một ngụm, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, tùy ý liếc nhìn quản gia khen ngợi: "Không hổ là quản gia được gia chủ mời tới, nghệ thuật thưởng trà rất tốt.

"
Nụ cười của quản gia không thay đổi, nhưng trong mắt lại càng thêm vài phần cung kính: "Cảm ơn phu nhân khen ngợi.

"
Nói mấy câu, vài chữ, cũng đủ để phân biệt thân phận của Tịch Hạc khác với những người khác, Nghiêm Thanh Viên lén lút trốn trong góc nhìn, có chút ngây ngốc, mẹ của mình, thật sự trông vô cùng xinh đẹp.

"Mùi gì vậy, rất thơm?" Mẫu thân của Tịch Hạc rõ ràng không biết nhiều về nghệ thuật thưởng trà, ngửi mùi thơm ngào ngạt trong không khí, nhìn về phía nhà bếp, lúc này vừa hay Cố Hãn Hải bưng món tráng miệng vừa mới làm từ nhà bếp đi ra.

Chiếc bánh ngọt không tốn nhiều công sức lắm vừa ra lò đã tỏa hương thơm phức, màu sắc bóng bẩy lại càng thêm hấp dẫn người khác.

"Là đầu bếp gia đình sao?" Phụ thân của Tịch Hạc nheo mắt lại, thị lực của ông không tốt lắm, lại không muốn suốt ngày đeo kính đọc sách, nên chỉ nhìn thấy một bóng người cao lớn bưng món tráng miệng thơm ngào ngạt từ trong nhà bếp đi ra, "Mang tới đây, hương vị rất thơm, đầu bếp nhà chính quả thật tay nghề phi thường.

"
Tịch Hạc nhướng mày, lỡ đãng cười, nụ cười kia ít nhiều có chút châm chọc.

Lúc này quản gia cũng có chút bất đắc dĩ, Cố Hãn Hải là khách quý của bọn họ, vì vậy muốn hỗ trợ giải thích, lại nghe thấy cha của Tịch Hạc nhàn nhạt mở miệng nói: "Còn đứng đó làm gì? Tay chân chậm chạp như vậy sao?"
Chắc hẳn cũng muốn làm hành vi giống Tịch Hạc để thể hiện một chút nổi bật của một người chủ nhân, nhưng lại không nghĩ đến căn bản chọn nhầm đối tượng rồi.

Cố Hãn Hải nhìn hai vị trưởng bối ngồi đối diện Tịch Hạc lúc này có vài phần tương tự bà, khẽ nhíu mày.

Hắn làm cũng không nhiều lắm, vì thuận tiện nhanh chóng hắn chỉ làm phần của một mình Nghiêm Thanh Viên.

"Đó là người giúp việc của Nghiêm Thanh Viên, chỉ hầu hạ Nghiêm Thanh Viên.

" Tịch Hạc luôn coi Cố Hãn Hải như là người giúp việc theo hợp đồng của họ trước khi Cố Hãn Hải lên ngôi.

"Người giúp việc của Nghiêm Thanh Viên? Nghiêm Thanh Viên cần người giúp việc gì chứ?" Phụ thân của Tịch Hạc theo bản năng nhíu mày.

Trong lòng Nghiêm Thanh Viên lộp bộp một tiếng, đột nhiên nhắc tới mình, cảm thấy có điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra.

Lý do Nghiêm Thanh Viên né tránh ông bà ngoại cũng rất đơn giản, bởi vì ông bà ngoại cũng thích đặt nền móng quan hệ vững chắc với anh cả anh hai, mà cậu chưa bao giờ vượt qua cái mác bình thường khẳng định là không lọt vào mắt xanh của ông bà ngoại, vậy chi bằng né tránh cho bớt việc.

Chỉ là không ngờ lúc này Cố Hãn Hải lại đụng phải họng súng.

Cho bọn họ thì cứ cho bọn họ đi.

Nghiêm Thanh Viên đang muốn đứng ra, lại nghe thấy ông ngoại lạnh lùng nói: "Cũng chỉ là một đứa không thông minh mà thôi, chẳng lẽ còn có thể quan trọng hơn chúng ta sao?".