Ôm Một Cái Nha!

Chương 12: Xoa xoa




Trên nhiều khía cạnh Thần Việt cũng không bạc đãi nhân viên, ngay cả đi công tác cũng vậy.

Trì Bối không biết là bởi vì cái nguyên nhân gì của Tần Việt mà mấy người bọn họ ở trong một khách sạn tương đối xa hoa, là một khách sạn năm sao cao cấp vô cùng trứ danh ở trung tâm thành phố này, mà cô là cô gái duy nhất tự nhiên lại chiếm được tiện nghi, một người một phòng rất lớn.

Trong phòng khách sạn rất rộng, cửa sổ to sát đất với ban công, còn có một chiếc giường lớn, toàn bộ tiện nghi còn lại cũng đầy đủ hết.

Hành trình lần này của mấy người Trì bối cơ hồ sẽ ở tại khách sạn này, ban ngày sẽ tách ra hành động, mỗi một tổ một mảnh khu vực. Khu vực gần một chút kỳ thật xuống dưới tầng là đến, xa một chút như phải đi đến các địa phương vùng ngoại thành, cùng một ít tiểu thành trấn xung quanh, lái xe qua lại trong một ngày cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

Cô đem đồ sắp xếp xong mới nằm ở trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng vừa nằm xuống nhắm mắt xong…… Trước mắt lại không khống chế được hiện lên một màn kia.

Tần Việt cười với cô, cái loại cười trên mặt anh giống như du côn, trừ bỏ nói hai người ở cách vách còn tới gần bên tai mình bổ sung thêm một câu: Có chuyện gì có thể tìm anh bất cứ lúc nào.

Trì Bối nghĩ, chui đầu vào gối hừ một tiếng, cô thì có thể có chuyện gì tìm anh ta a.

Nhưng tưởng tượng, vành tai liền có chút nhiệt, luôn cảm thấy hơi thở người nọ giống như vẫn còn dừng lại ở bên cạnh.

Cô không được tự nhiên nhéo nhéo lỗ tai, hướng phòng tắm đi đến, sau khi rửa mặt mới cảm thấy nhiệt độ tiêu tán một chút. Mới từ phòng tắm đi ra thì thấy chuông cửa vang lên.

"Ai?"

"Tôi." Ngoài cửa truyền đến giọng nam trầm thấp.

Trì Bối mở cửa, nhìn nam nhân xuất hiện ở cửa phòng của mình, chớp chớp mắt: "Tần tổng…… Hiện tại sắp đi ra ngoài?"

Tần Việt nhẹ cười, rũ mắt nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, mới vừa rửa mặt xong còn chưa lau khô nước: "Không ăn cơm?"

"Ăn." Trì Bối nhìn anh: "Hiện tại đi xuống sao, đi chỗ nào ăn nha."

"Nhìn kỹ rồi nói."

"Được." Trì Bối trực tiếp trở về phòng cầm túi của mình đi theo Tần Việt ra ngoài. Lúc đi đến cửa thang máy, cô theo bản năng hỏi một câu: "Tống trợ lý đâu?"

"Có việc."

Trì Bối: "……"

Cô giữ im lặng đi theo, nhìn tấm lưng hào phóng trước mặt, cảm thấy có cổ cảm xúc nói không nên lời.

Trong thang máy này chỉ có hai người bọn họ, rất thuận lợi đi đến lầu một, thẳng đến lúc đi ra đại sảnh tầng một, Trì Bối mới phản ứng lại mà nhìn Tần Việt: "Cái kia không gọi bọn người Trần ca cùng nhau đi ăn cơm sao?"

Bọn người Trần ca là người cũng đến đây công tác, hai người đều họ Trần, Trì Bối thường gọi bọn họ là Tiểu Trần ca cùng Đại Trần ca để phân biệt.

Tần Việt liếc nhìn cô, khóe môi mím lại: "Đi ra ngoài."

Trì Bối: "……"

Cô trầm mặc, không quá tự nhiên hỏi: "Ăn cơm chỉ có hai chúng ta sao?"

"Có vấn đề?"

Trì Bối ngậm miệng, "Không vấn đề gì."

Cô nào dám có vấn đề gì, bỏ tiền ra chính là lão đại, càng đừng nói người này vẫn là ông chủ của mình. Cô ở trong lòng rầm rì nói thầm hai tiếng, cảm xúc hoàn toàn biểu đạt ở trên mặt.

Tần Việt lơ đãng mà nhìn một cái, khóe miệng ngậm cười, cũng không chọc thủng tiểu tâm tư này của cô.

Hai người một trước một sau đi ra, thành phố S cũng là một thành phố lớn, vô cùng vô cùng náo nhiệt. Bất đồng duy nhất chính là gió thu thổi khiến con người có chút lạnh, Trì Bối mặc áo len đi theo Tần Việt, nhìn xung quanh.

Chung quanh là đường phố náo nhiệt, mà có lẽ vì vào trung tâm thành phố mà người rất nhiều, thương trường cũng rất nhiều, ven đường tất cả đều là dòng người lui tới. Hai sườn nhánh cây ven đường bị gió thổi lay động, cành lá khô vàng phiêu phiêu rơi xuống.

Cô nhìn quá mức chuyên chú, cũng không chú ý tới đi nam nhân đi ở phía trước dừng lại.

"A." Trì Bối kêu một tiếng, không cẩn thận đụng vào bức ‘ tường ’, cả người còn có xu thế đảo vào người Tần Việt.

Tần Việt không duỗi tay đỡ cô, tùy ý để cô đâm vào trong ngực mình.

……

Trì Bối ngốc ngốc, không chút suy nghĩ bắt lấy quần áo Tần Việt để đứng thẳng người, cô duỗi tay che lại cái trán, kinh ngạc nhìn về nam nhân mặt cười như không cười phía trước: "Anh làm gì mà lại không đi?"

Cô cảm giác chính mình vừa mới là đụng vào tường ——

Mà không phải người.

Trì Bối không cẩn thận liếc nhìn, bên trong quần áo kia của Tần Việt khả năng tất cả đều là cơ bắp. Bằng không như thế nào lại cứng như vậy.

Tần Việt nhướng mày, nhìn cô che lại cái trán, thấp giọng hỏi: "Đau?"

"Đương nhiên." Trì Bối nhìn không có người ngoài, đối với Tần Việt tương đối cũng không có khách khí như vậy: "Vô cùng đau, Tần tổng dừng lại không thể cùng tôi nói một tiếng sao."

Tần Việt: "……"

Anh bị chọc giận quá mà cười lên.

Rõ ràng là chính mình đi đường không chuyên tâm, nhìn đông nhìn tây, hiện tại ngược lại ra oán anh. Nhưng đối với chuyển biến như vậy, Tần Việt còn rất thích hoan nghênh.

Biết phát giận với mình là chuyện tốt.

Ánh mắt anh sáng quắc mà nhìn chằm chằm tay nhỏ kia của cô, nhỏ giọng nói thầm: "Tôi nhìn thử."

"A?"

"Đụng vào tường không có sưng lên."

Trì Bối: "……" Cô liếc nhìn Tần Việt: "Nào có khoa trương như vậy."

Chỉ là có chút đau mà thôi, cái này thật không khoa trương.

Tần Việt cười cười: "Còn đau?"

Cô ngây ngốc gật đầu: "Còn một chút."

"Tôi xoa xoa cho cô coi như bồi tội?"

Vừa dứt lời, Trì Bối liền ngây ngẩn cả người. Cô vừa mới nghe Tần Việt nói lời thân mật, mặt khống chế không được đỏ lên, đối với đôi mắt chuyên chú kia, ánh mắt mơ hồ: "Cái gì mà xoa xoa, tôi nào dám để Tần tổng xoa."

Cô ho nhẹ: "Muốn bồi tội cũng được, Tần tổng mời tôi uống ly trà sữa đi."

Trì Bối duỗi tay chỉ vào tiệm trà sữa xếp hàng dài ven đường, vừa rồi cô vẫn luôn nhìn bên kia, kia là tiệm trà sữa nổi danh ở phía nam, ở chỗ bọn họ không có, xem như độc nhất vô nhị. Tôn Hân Nhiên vẫn luôn nói với Trì Bối khi đến đây nhất định phải uống nhiều mấy ly trà sữa ở cửa hàng kia.

Chính bản thân cô cũng thích mấy đồ uống lung tung rối loạn này đó, nguyên bản là tính toán ăn cơm xong mới đi mua, nhưng hiện tại đã có người bồi tội…… ngay bây giờ đi cũng không tồi.

Hẳn là phải nói ——

Là bây giờ thì càng tốt.

Cô đã có điểm gấp không chờ nổi.

Tần Việt nhướn mày, đang nhìn đến đáy mắt chờ mong của cô thì dừng một chút: "Đi ăn cơm trước."

Trì Bối: "……"

Thẳng đến lúc vào nhà ăn, dưới đáy lòng Trì Bối vẫn còn nhịn không được phỉ báng nam nhân trước mặt.

Nói thật hay…… Bồi tội đâu, mua ly trà sữa cũng không nguyện ý.

Cô bĩu môi, nhìn chằm chằm thực đơn trước mặt, lật một vòng cũng không biết muốn ăn cái gì.

"Tần tổng, anh xem đi, tôi đều có thể."

Tần Việt xem xét nhìn cô, hướng người phục vụ bên cạnh bắt đầu gọi món, một loạt các món ăn, Trì Bối nghe xong cũng sửng sốt.

Những đồ ăn đó…… Tất cả đều là món cô thích ăn, Trì Bối kỳ thật không kén ăn, nhưng cũng có thiên vị đồ ăn, hơn nữa cô thích ăn cay, thuộc về người không cay không vui, Tần Việt vừa mới gọi những món đồ ăn đó tất cả đều là cay.

Cô suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Việt.

Tần Việt đối với người phục vụ gật đầu bổ sung: "Thuận tiện đưa ly trăm hương trà chanh lên."

"Được, ngài chờ một lát."

Chờ người phục vụ đi xuống, Trì Bối suy nghĩ cơ hội cùng người đối diện nói chuyện, kết quả Tần Việt đi trước cô một bước đứng lên, nhìn về phía cô: "Tôi đi ra ngoài một chuyến, đợi lát nữa trở về."

"Được."

Chờ cô phản ứng lại, người đã đi rồi.

Trì Bối nhìn chằm chằm chỗ đối diện không có bóng người, thật đúng là không biết nên làm gì.

Cô không biết là làm sao, luôn cảm thấy thái độ Tần Việt đối với cô quái quái, tiềm thức Trì Bối liền nghĩ tới hồi cuối tuần Ôn Điềm Nhã nói những lời đó với cô…… Tần Việt có phải đối với cô có ý tứ hay không, bằng không lại chiếu cố như vậy.

Nghĩ nghĩ, Trì Bối lung lay đầu, cảm thấy không phải là như vậy, nói không chừng là Trì Bảo xin nhờ cái gì, suy nghĩ giây lát, Trì Bối nhắn tin cho Trì Bảo.

Trì Bối: [ Chị, chị có phải nói với Tần Việt ở công ty chiếu cố em phải không? ]

Trì Bảo: [ Có a, làm sao vậy? ]

Cô xác thật là có nói qua, Trì Bối không quá giỏi về vấn đề xử lý giao tiếp, người vô cùng chậm nhiệt, rất khó chủ động. Cho nên lúc đầu Trì Bối đi công ty, cô đã cùng Tần Việt lên tiếng chào hỏi, dặn dò hai câu. Chẳng qua cái dặn dò này của cô hoàn toàn là dư thừa, cho dù là cô không nói, Tần Việt cũng sẽ xem trọng, không để chịu nửa điểm ủy khuất.

Trì Bối bừng tỉnh đại ngộ, nói Tần Việt đối với cô tốt như vậy khẳng định không phải bởi vì đối với cô có ý tứ, khẳng định là bởi vì có chị cô xin nhờ.

Trì Bối: [ Không có việc gì không có việc gì, chính là đột nhiên nghĩ đến hỏi một câu. ]

Trì Bảo không hỏi nhiều, cô đang vội vàng bận họp, tin nhắn vẫn là bớt thời giờ trả lời, kêu cô đi công tác chú ý an toàn liền không có kế tiếp.

Trì Bối an tĩnh ngồi ở trên ghế chờ Tần Việt cùng phục vụ mang đồ ăn lên, ước chừng hai mươi phút sau, người phục vụ bắt đầu chậm rãi đưa đồ ăn lên.

Cô nhìn chung quanh một vòng, cũng không biết Tần Việt đi nơi nào, cúi đầu nhắn tin cho người ta: [ Tần tổng, đồ ăn lên rồi. ]

Gửi xong cũng không nhận được trả lời.

Thẳng đến lúc Trì Bối muốn nhắn lại lần hai, thân ảnh mạnh mẽ xuất hiện ở cửa nhà hàng, mà trong tay của anh, còn cầm một ly trà sữa không hợp với bản nhân.

Trì Bối ngây ngốc mà nhìn, đến khi trà sữa đưa đến trước mặt mình mới chậm rãi tìm về suy nghĩ của chính mình.

"Cái này……"

"Bồi tội." Tiếng nói Tần Việt trầm thấp, nghe thấy đặc biệt gợi cảm: "Đừng uống đến no."

Lông mi Trì Bối run rẩy, nhìn ly trà sữa trước mặt này, cong khóe miệng nở nụ cười: "Cảm ơn Tần tổng."

Cái miệng nhỏ từng ngụm từng ngụm uống trà sữa, hương vị trà sữa xác thật không tồi, vị trà cùng vị sữa không tính nồng đậm, ở trên cùng còn có bơ có thể dùng muỗng nhỏ lấy ăn. Vô luận là trà sữa hay là bơ mặt trên, hương vị đều vô cùng tốt, Trì Bối thích cái loại này, ngọt mà không ngán.

Cô nghĩ nghĩ, nhìn về phía Tần Việt: "Anh có muốn ăn không?"

Cũng không biết vì cái gì, ma xui quỷ khiến liền hỏi ra.

Tần Việt nhìn, anh đối với loại đồ ngọt ngán ngán này không có hứng thú quá lớn, nhưng nhìn Trì Bối ăn như vậy, thử xem cũng không phải là không thể. Ánh mắt của anh âm u, dừng ở trên miệng nhỏ của cô, cánh môi kia còn dính bơ, làm người ta rất muốn giúp cô lau.

Chỉ là ——

Hiện tại còn không phải lúc.

Tần Việt gật đầu: "Được."

Trì Bối cười tủm tỉm gật đầu, cô nhìn vòng: "Tôi đây kêu người phục vụ lấy cái……" Lời nói còn chưa nói xong, Tần Việt liền lấy cái muỗng nhỏ cô vừa mới dùng xúc bơ nuốt vào.

Cô: "……"

Cô còn muốn kêu người phục vụ lấy cái cái muỗng mới.

"Như thế nào?" Tần Việt thỏa mãn sau khi ăn xong nhìn cô: "Ăn của cô nhiều quá?"

Ánh mắt Trì Bối tan rã nhìn chằm chằm cái muỗng bị mình liếm qua, bị chính miệng mình chạm qua một hồi lâu mới đỏ tai.

Hai người xài chung một cái muỗng……

Cô nhìn về phía Tần Việt: "Anh……"

"Ừm?" Tần Việt nhướng mày, làm bộ cái gì cũng không hiểu, "Như thế nào? Ăn của cô quá nhiều nên cô không vui?"

Trì Bối ngạnh hạ, đem trà sữa dịch về trước mặt mình, trực tiếp uống mấy ngụm mới nói: "Tôi nào có keo kiệt như vậy a."

Cô nhìn thần sắc Tần Việt là bộ dáng như thường, cũng không biết phải nói gì. Quên đi, chỉ là dùng một cái muỗng mà thôi, cũng không có gì ghê gớm.

Tần Việt nhìn ánh mắt cô trốn tránh, không tiếng động cong khóe miệng.

Sau khi hai người ăn xong bữa cơm nói không rõ ràng, cả người Trì Bối đều no căng.

Chẳng qua buổi chiều còn có việc phải làm, cũng không thể trở về nghỉ ngơi. Nhiệm vụ của bọn họ hôm nay không nặng, nhiều hơn chính là quan sát tình lữ ven đường cùng với nghe nhiều đối thoại hơn một chút, trước đơn giản là phải hiểu rõ.

"Hiện tại phải đi đâu?"

Tần Việt quay đầu lại nhìn cô: "Có nơi nào nào muốn đi sao?"

Cô chớp chớp mắt, ngốc ngốc: "Có ý gì?"

Tần Việt hơi hơi nâng cằm, lời ít mà ý nhiều nói: "Có muốn đi chơi không?"

"Muốn." Trì Bối nói xong, vội vàng nói: "Nhưng là công việc quan trọng."

Trong mắt Tần Việt đè nặng ý cười, ánh mắt thâm thúy mà nhìn cô: "Hôm nay trước cho cô nghỉ, có muốn đi nơi nào không?"

Trì Bối không nói chuyện.

Này vấn đề tới quá mức đột nhiên, cô có rất nhiều nơi muốn đi chơi…… Nhưng một người cũng không có cảm giác, ý tứ gì.

"Một người thì tôi tương đối thích ở khách sạn ngủ." Cô yếu ớt mà nói.

Tần Việt nhướng mày, ngữ điệu nhẹ nhàng phản bác, cố ý đùa cô: "Ai nói một người?"

"A?"

Tần Việt: "Ông chủ của cô không phải là người à?"