Kể từ ngày đó, Vương Ngân Khâu tịch thu hết chăn đệm nằm dưới sàn của Tề Mãn Mễ, để cậu ngủ trên giường cùng mình. Nhưng tướng ngủ của Tề Mãn Mễ rất xấu. Thỉnh thoảng khi Vương Ngân Khâu thức dậy vào buổi sáng, nửa người Tề Mãn Mễ đều sẽ đè lên người hắn. Vương Ngân Khâu Khâu muốn duỗi tay đẩy Tề Mãn Mễ ra nhưng lại sợ chạm vào cánh tay bị thương của cậu, cho nên đành phải vặn mặt Tề Mãn Mễ sang hướng khác để cậu tự lăn ra xa một chút.
Ngày hôm sau, cha mẹ của Vương Cán đã đến tận nhà xin lỗi. Vừa mới tới cửa, hai người họ lại quỳ gối xuống. Tề Mãn Mễ giật mình hoảng sợ, suýt nữa cũng quỳ xuống theo. Một cặp vợ chồng trung niên ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, lúng túng cầm cốc nước tráng men trong tay. Mẹ Vương Cán nhìn quanh nhà Vương Ngân Khâu với đôi mắt đỏ hoe, đột nhiên hỏi: "Thầy Vương, tôi nghe nói thầy cũng tốt nghiệp từ Đại học Công nghiệp nhẹ, sau đó ở lại trường công tác phải không?"
Vương Ngân Khâu gật đầu.
Người phụ nữ nói: "Thế thì tốt quá, tốt quá rồi." Bà cúi đầu xuống, nhìn nước trong cốc như đang nhìn vào một cái giếng.
Tề Mãn Mễ mang một chiếc ghế nhỏ tới và ngồi xuống bên cạnh ghế sofa, cậu bỗng nhiên giơ hai ngón tay lên, nói: "Cháu chỉ mới học đến lớp hai tiểu học."
Cha mẹ Vương Cán đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Tề Mãn Mễ tiếp tục: "Sau đó cháu bỏ học, đi đánh cá, cuốc đất các thứ để phụ giúp gia đình. Bây giờ cháu đang làm việc tại Công ty tổ chức tiệc cưới của anh Kiều. Có thể kiếm được tám, chín mươi tệ một tháng. Sau này, Vương Cán chắc chắn sẽ có thể kiếm được nhiều tiền hơn cháu."
Vương Ngân Khâu cũng không biết Tề Mãn Mễ đang lảm nhảm chuyện gì. Nhưng mẹ Vương Cán lại rơi nước mắt. Bà hỏi Tề Mãn Mễ: "Cháu có tin Vương Cán là người bình thường không?"
Tề Mãn Mễ cảm thấy người có thể thi đậu vào đại học chắc chắn là người bình thường, vì vậy cậu gật đầu rất tự tin.
Ba người còn lại trong phòng đều trầm mặc.
Cha mẹ Vương Cán đã mua một ít hoa quả đến để xin lỗi, khi ra về họ để lại túi hoa quả trên bàn ăn. Tề Mãn Mễ mở chiếc túi nilon màu đỏ, nhìn thấy quả dưa hấu to tướng bên trong. Vương Ngân Khâu bước tới và lấy dưa hấu ra, đặt nó lên thớt và cắt thành từng miếng.
Hắn và Tề Mãn Mễ mỗi người cầm một miếng dưa hấu, tựa lưng vào ban công ăn dưa. Tề Mãn Mễ ăn đến độ dính đầy nước dưa hấu trên mặt, trên áo thun hình cá hộp lại nhiều thêm vài vết bẩn. Vương Ngân Khâu khẽ thở dài một hơi rồi quay người vào nhà lấy khăn giấy cho cậu.
Hắn vươn tay lau khóe miệng Tề Mãn Mễ, nói: "Cậu có biết cái gì thì cứ gật đầu thôi là được."
Tề Mãn Mễ không biết hắn đang nói đến chuyện gì, tiếp tục cúi đầu gặm một miếng dưa hấu lớn. Vương Ngân Khâu cầm nửa miếng dưa hấu của mình, nhìn xuống những tấm áp phích tuyên truyền được dán ở bảng thông báo dưới tòa nhà. Tề Mãn Mễ đứng bên cạnh hắt hơi một cái, phun dưa hấu trong miệng ra xa. Cậu tự thấy rất buồn cười bèn ngồi xổm xuống cười khúc khích.
Vương Ngân Khâu nhìn cậu, vốn muốn tức giận nhưng lại bật cười bất lực.
Tối đến, Vương Ngân Khâu cởi áo thun bẩn thỉu của Tề Mãn Mễ ra để lau người cho cậu. Tề Mãn Mễ ngước mắt nhìn Vương Ngân Khâu, cố gắng xua tay nói không được. Vương Ngân Khâu cau mày, Tề Mãn Mễ lập tức ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ, tùy ý để Vương Ngân Khâu dùng khăn ấm từ từ lau sống lưng và cánh tay cho mình. Cậu nhớ khi mình còn rất nhỏ, mẹ cũng đã lau người cho cậu như thế này. Hơn một nửa số người ở Kiều Dương là ngư dân. Cách đánh bắt cá ở đây vô cùng nguyên thủy, đó là nằm trong bồn tắm và mò cá dưới sông. Sau khi mò cá xong, họ sẽ mang chiếc bồn tắm đó về nhà và tiếp tục dùng nó với công dụng chính.
Tề Mãn Mễ được sinh ra trong bồn tắm và cũng được tắm rửa trong bồn tắm. Khi mới đến nhà Vương Ngân Khâu, cậu không biết cách sử dụng vòi hoa sen nên đã tắm nước lạnh suốt nửa tháng.
Vương Ngân Khâu lau phần thân trên của Tề Mãn Mễ xong thì mặc cho cậu chiếc áo ba lỗ chơi bóng rổ của mình. Hắn vừa vo tròn chiếc áo thun hình cá hộp của Tề Mãn Mễ để vứt đi, vừa nói với cậu: "Cậu tự lau phần dưới bên trong quần lót đi."
Tề Mãn Mễ đang cởi quần được nửa chừng thì đột nhiên hét lớn: "Anh ném quần áo của em đi làm gì."
Vương Ngân Khâu vẫn ném quần áo vào túi rác, nói: "Không thể mặc giẻ rách trên người, có biết không?"
Lần đầu tiên Tề Mãn Mễ cãi lại: "Em không biết, em không biết. Dựa vào đâu mà anh lại ném quần áo của em đi chứ."
Cậu tiến tới giật lấy cái túi trong tay Vương Ngân Khâu, sau đó vấp phải quần của chính mình, ngã thẳng vào người Vương Ngân Khâu. Vương Ngân Khâu đỡ được cậu, mắng: "Cậu làm cái gì vậy, đợi chốc nữa vết thương nứt ra thì biết làm sao đây."
Tề Mãn Mễ bám chặt lấy cả người Vương Ngân Khâu, gào ầm ĩ: "Trả lại quần áo cho em, em hết quần áo mặc rồi."
Vương Ngân Khâu ôm cậu ném lên ghế sofa, nói: "Ngày mai tôi sẽ ra ngoài mua quần áo cho cậu."
-
Đây là lần đầu tiên Tề Mãn Mễ bước vào Cửa hàng bách hóa số mười. Mặc dù đã đến thành phố được vài tháng nhưng cậu chưa từng ra ngoài thăm thú đi dạo ngoại trừ Xuân Hiểu Uyển và một số dịp biểu diễn. Cậu vẫn còn ngây thơ như ngày đầu tiên đặt chân vào thành phố.
Cửa hàng bách hóa số mười có ba tầng, mỗi tầng đều chật kín các kệ hàng. Không biết tại sao, phản ứng đầu tiên của Tề Mãn Mễ lại là rụt rè. Cậu giật giật góc áo của Vương Ngân Khâu, cảm thấy ánh sáng từ trần nhà quá chói mắt. Khi ngang qua tấm gương soi từ sàn đến trần, Tề Mãn Mễ thấy mình đang mặc một chiếc áo ba lỗ chơi bóng rổ rộng thùng thình, để lộ đôi chân gầy gò dưới chiếc quần đùi thể thao.
Tề Mãn Mễ cảm thấy những chị bán hàng đó có thể thông qua khuôn mặt của cậu dễ dàng nhận ra cậu là trai quê, không đủ tiền mua bất kỳ món đồ gì. Vương Ngân Khâu lượn qua vài dãy treo quần áo, chọn lấy mấy bộ quần áo và ướm lên người Tề Mãn Mễ. Hắn đặt lại những món không vừa và lấy cầm những món còn lại, kéo Tề Mãn Mễ vào phòng thay đồ.
Vương Ngân Khâu cầm chiếc áo polo trắng mới thịnh hành thời gian qua, nói với Tề Mãn Mễ: "Giơ tay lên như đầu hàng đi."
Tề Mãn Mễ bối rối giơ tay lên. Vương Ngân Khâu cởi áo ba lỗ ra và mặc áo polo vào cho cậu. Vương Ngân Khâu ngắm nghía một lúc rồi bảo Tề Mãn Mễ thay sang chiếc quần kaki suông màu be. Tề Mãn Mễ ngượng ngùng cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người mình. Vương Ngân Khâu cứ nhìn cậu mãi. Tề Mãn Mễ quả nhiên rất ưa nhìn, chỉ thay một bộ quần áo sạch sẽ mà giống như đã biến thành một người khác. Lúc Vương Ngân Khâu đang ngắm đến ngây người, Tề Mãn Mễ vặn vẹo hai tay, lên tiếng hỏi hắn với âm giọng địa phương đặc sệt: "Anh ơi, cái này nhiêu tiền ạ?"
Vương Ngân Khâu không trả lời cậu, lại ra lệnh: "Giơ tay đầu hàng."
Hôm đó, Vương Ngân Khâu mua cho Tề Mãn Mễ khoảng ba, bốn bộ quần áo hè. Trên đường đạp xe về nhà, bọn họ dừng lại để mua hai phần thạch mác púp đá lạnh. Tề Mãn Mễ xách theo chiếc túi đựng thạch mác púp, ngắm nhìn quang cảnh đường phố dần dần lùi xa. Thời tiết rất nóng, Tề Mãn Mễ sợ mồ hôi mình làm ướt quần áo mới.
Về đến nhà, Tề Mãn Mễ xếp gọn quần áo mới vào tủ. Một lúc sau, cậu lại mở tủ quần áo ra nhìn những bộ quần áo đẹp đẽ kia. Vương Ngân Khâu ngồi xổm bên cạnh TV, tìm số điện thoại bảo trì được viết trong sách hướng dẫn trước đó. Tề Mãn Mễ đi tới, cũng ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nói: "Anh ơi, nhà em còn chưa bao giờ mua quần áo mới cho em vào dịp năm mới."
Vương Ngân Khâu hờ hững "ừ" một tiếng, tiếp tục cúi đầu xem sách hướng dẫn.
Tề Mãn Mễ đột nhiên vươn tay ôm lấy hắn. Quần áo trên người Tề Mãn Mễ vẫn còn tỏa ra mùi của cửa hàng bách hóa. Vương Ngân Khâu giật mình, hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"
Tề Mãn Mễ dụi mặt vào vai Vương Ngân Khâu, đáp: "Trên TV có nói, người nước ngoài sẽ ôm một cái như thế này để ngỏ ý cảm ơn."
Vương Ngân Khâu sững người lại, trong giây lát không biết nên phản ứng như thế nào cho phải.
Ngày hôm đó, Tề Mãn Mễ ôm Vương Ngân Khâu một lát rồi đứng dậy ăn thạch mác púp. Đây cũng là lần đầu tiên cậu ăn thạch mác púp, cậu thấy món này ăn rất ngon, ngon cực kỳ, nên cậu lại vội vàng chạy qua, cho Vương Ngân Khâu một cái ôm cảm ơn nữa.
Sau khi tìm được số điện thoại sửa TV, Vương Ngân Khâu cũng ngồi xuống bàn ăn ăn phần thạch mác púp của mình. Bọn họ ngồi đó, tựa đầu vào nhau, đồng hồ trên tường điểm bảy giờ. Trên lầu, Lương A Bảo đang đứng bên cửa sổ nói chuyện với giáo viên phòng giáo vụ ở tầng đối diện, nói đến chuyện nhà nào đấy đã sinh con, con gái của người nọ sẽ kết hôn vào tháng sau. Vương Ngân Khâu dùng đầu ngón tay lau khóe miệng dính bẩn của Tề Mãn Mễ, nói: "Tuần sau sẽ có người đến sửa TV, sửa xong là có thể xem tiếp."
Tề Mãn Mễ ăn thạch căng phồng cả miệng, gật đầu vô cùng vui vẻ.