Ôm Một Cái - Khương Khả Thị

Chương 38: Sau đám cưới (2)




Editor: Kẹo Mặn Chát

"Tiểu Mễ Tiêu 831" đã hỏi trong bài đăng: "Cái đèn đỏ phía trên đầu là chỉ gì vậy? Ý tôi là cái đèn đỏ ở góc trang web cứ nhấp nháy suốt í."

Có người nói cho cậu biết, cái đèn đỏ ấy biểu thị rằng có ai đó đã trả lời bài đăng của cậu, và cậu chỉ cần nhấp vào đèn đỏ là có thể xem nội dung của câu trả lời.

"Tiểu Mễ Tiêu" lịch sự trả lời: "Cảm ơn bạn." Rồi gõ thêm một biểu tượng mặt cười ngay phía sau.

Bây giờ, cậu thậm chí còn học được một vài ngôn ngữ mạng. Cậu nói với Vương Ngân Khâu rằng có rất nhiều người nghe đâu là ở nước ngoài cũng đang theo dõi bài viết của cậu. Mặc dù thỉnh thoảng cậu mới nhớ tới bài đăng ấy và mở ra viết vài dòng giống như viết nhật ký vậy. Trong bài đăng cậu viết, có một lần bọn họ quay về Xuân Hiểu Uyển trước Tết và dự định dọn dẹp vệ sinh nhà cửa. Nhưng khi đến trước cửa nhà thì phát hiện cửa bị ai đó tạt đầy máu heo lên đó, xung quanh còn có mấy chữ viết nguệch ngoạc của trẻ con, nói bọn họ mang bệnh khắp người, loại người như bọn họ đều mắc bệnh truyền nhiễm.

Tề Mãn Mễ và Vương Ngân Khâu sững sờ hồi lâu khi nhìn thấy những dòng chữ được viết bằng màu vẽ sặc sỡ trên cửa. Vương Ngân Khâu cố gắng lau chùi rất lâu, nhưng vết bẩn trên cửa vẫn không thể rửa sạch hoàn toàn. Lần sau quay lại, bọn họ đã mua một thùng sơn và sơn cửa nhà thành màu xanh da trời tuyệt đẹp. Khi Lương A Bảo lên xuống lầu, cánh cửa màu xanh da trời ấy vô cùng nổi bật, luôn thu hút sự chú ý của ông. Vào đêm giao thừa, cánh cửa đó mở ra và đóng lại mấy lần liền. Vương Ngân Khâu đứng bên cửa, hét xuống với Tề Mãn Mễ đang ở tầng một: "Anh thấy em lén ăn thịt khô trong túi rồi nhé, em vào nhà rồi ăn tiếp không được hả?"

Tề Mãn Mễ cắn thịt khô, cố gắng thốt ra một chữ: "Không... được." Vương Ngân Khâu bất lực, đành mở sẵn cửa chờ cậu vào.

Kể từ khi Tề Mãn Mễ có thể nói chuyện được chút ít, cậu không hiểu sao lại cảm thấy việc "nói chuyện" này cực kỳ mới mẻ. Cậu bước vào nhà và bắt đầu chào hỏi ghế sofa, hỏi thăm TV khỏe không. Vương Ngân Khâu nghe cậu ngắc nga ngắc ngứ trò chuyện nhận họ hàng với cả thế giới.

Lão Kiều đến chơi nhà bọn họ, hỏi có thể đón giao thừa cùng bọn họ không. Sau khi Lâm Xảo Nhi qua đời chưa được bao lâu thì đã có người tới hỏi anh có định đi bước nữa không. Ngày qua ngày lão Kiều cứ đều vùi mình trong tiệm may, mỗi khi cầm phấn vẽ lên vải, cắt may, khâu vá hay chạm vào một mảnh vải màu chàm nào đó, thì trong lòng anh sẽ lại bỗng như nhớ đến Lâm Xảo Nhi, nhớ đến cô gái anh thích từ nhỏ tới lớn. Khi lần đầu tiên Lâm Xảo Nhi từ chối lời tỏ tình của lão Kiều, anh đã kéo Vương Ngân Khâu và Mạo Mạo đi tìm một sườn núi rồi nói rằng muốn nhảy xuống để "chết vì tình yêu". Vương Ngân Khâu và Mạo Mạo ngồi trên sườn núi đợi anh cả nửa buổi, nhưng cuối cùng lão Kiều lại tái mặt đi xuống núi, siết chặt nắm đấm và nói cùng lắm thì anh sẽ tỏ tình thêm lần nữa.

Mẹ lão Kiều nói với anh rằng gặp người mới cũng chưa chắc sẽ là người không tốt, chung quy lại vẫn phải kết hôn lập gia đình. Lão Kiều nói: "Không phải con đã lập gia đình rồi sao, vợ con là Lâm Xảo Nhi mà."

Lúc lão Kiều bước vào Xuân Hiểu Uyển, anh vỗ vai Vương Ngân Khâu, nói: "Ông và tôi đã trở thành tài liệu dạy học tiêu cực trong mắt tất cả các bà mẹ trong thành phố rồi đấy."

Khi về lại nhà sau dịp nghỉ Tết, "Tiểu Mễ Tiêu" đã mở máy tính và đăng bài: "Kể mọi người nghe này, năm nay tôi về nhà ăn Tết vui lắm nhé. Bạn của chúng tôi đã đến đón giao thừa với chúng tôi. Họ uống rất nhiều rượu. Vì tôi không biết uống rượu nên tôi đã uống rất nhiều nước ngọt."

Lão Kiều say ngất ngây nằm nhoài trên ghế sofa không chịu dậy. Vương Ngân Khâu say khướt bò dậy khỏi sàn nhà, loạng choạng đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Ngoài cửa sổ, những tiếng pháo đón năm mới đã bắt đầu nổ vang. Tề Mãn Mễ vẫn ngồi ở đó nghe bài hát "Đêm nay khó quên". Vương Ngân Khâu vẫy tay gọi cậu, nói: "Qua giúp anh với."

Tề Mãn Mễ chạy tới. Vương Ngân Khâu đóng cửa phòng vệ sinh lại. Hắn ôm lấy Tề Mãn Mễ, đung đưa qua lại rồi nói: "Đây là bánh gạo nhỏ của anh sao?"

Tề Mãn Mễ phát hiện ra rằng Vương Ngân Khâu sẽ trở nên rất khác khi hắn thực sự say rượu. Hắn vừa hôn vừa liếm má Tề Mãn Mễ, sau đó nói không nếm ra được nhân gì trong bánh gạo. Tề Mãn Mễ cũng nghiêm túc trả lời hắn: "Không có...nhân." Ý của cậu là bánh gạo không có nhân. Vương Ngân Khâu vẫn khăng khăng cho rằng bánh gạo có nhân, và Tề Mãn Mễ chắc chắn là nhân đậu đỏ.

Hắn muốn lột quần áo của Tề Mãn Mễ ra xem bánh có nhân hay không. Tề Mãn Mễ bị hắn làm cho ngứa ngáy không chịu được. Hai người đẩy qua đẩy lại suýt chút nữa ngã vào bồn tắm. Vương Ngân Khâu ôm chặt lấy Tề Mãn Mễ, môi chạm môi rồi hôn nhau. Vương Ngân Khâu cắn nhẹ vào môi dưới của Tề Mãn Mễ, tựa trán lên trán cậu, khẽ nói: "Chúng ta không bị bệnh, em hiểu chứ?"

Tề Mãn Mễ nhìn hắn, đáp: "Hiểu... ạ."

-

Năm đó, bọn họ đợi đến sau ngày giỗ của Lâm Xảo Nhi mới rời đi. Tề Mãn Mễ mua một đống đặc sản ở đây mang sang cho đồng nghiệp bên đó. Khi đi làm lại sau Tết, cậu mang đồ tới mời mọi người, ngắc ngứ nói: "Ah, cái này, còn này nữa..."

Hôm đó khi về nhà, cậu đã thấy Vương Ngân Khâu đeo tạp dề đang hầm xương ống trong bếp. Tề Mãn Mễ cầm tờ giấy viết đầy chữ đưa cho hắn xem. Cậu viết: Có đồng nghiệp hỏi em là em và anh rốt cuộc có phải anh em họ hay không.

Vương Ngân Khâu cầm muôi canh lên, quay đầu lại hỏi: "Em trả lời thế nào? Họ không hỏi thêm gì khác à?"

Tề Mãn Mễ lắc đầu.

Lúc bấy giờ, mặc dù truyền thông chưa thực sự quá phát triển, mọi thông tin cũng không thể lan truyền từ nơi này sang nơi khác một cách nhanh chóng. Nhưng rồi đến một ngày, những tin đồn về bọn họ cuối cùng đã truyền đến thành phố nơi bọn họ đang sinh sống.

Có một khoảng thời gian "Tiểu Mễ Tiêu 831" không đăng bài trên mạng. Sau đó, cậu đã cập nhật trong bài đăng rằng: "Nếu gặp phải câu hỏi kiểu vậy, các bạn có phủ nhận không thế? Anh ấy bảo tôi cứ phủ nhận là được. Tôi nghĩ, may mà bây giờ mình vẫn chưa thể nói chuyện trôi chảy, thế là tôi liền giả vờ như mình không nói được để không trả lời. Nếu chúng tôi bị bệnh thật, vậy đến lúc được chữa khỏi, tôi sẽ không yêu anh ấy nữa sao?"

Ngày hôm sau, Tề Mãn Mễ viết câu hỏi tương tự lên một tờ giấy và hỏi đạo diễn của chuyên mục phóng sự xã hội. Đài truyền hình của họ có một chuyên mục phóng sự xã hội vô cùng nổi tiếng. Lúc đạo diễn tìm đến Tề Mãn Mễ, ông đã hỏi những tin đồn đang lan truyền gần đây về cậu có phải sự thật không. Khi đó, Tề Mãn Mễ vừa mới từ trường quay xuống, mồ hôi nhễ nhại khắp người, thở hổn hển không ngừng. Cậu chỉ ngồi yên một chỗ, hai mắt mở to, không gật đầu cũng không lắc đầu. Ngày hôm ấy, đạo diễn nói với Tề Mãn Mễ rằng hiện nay chỉ tính riêng nhóm người đồng tính nam như bọn họ đã có thể có từ 500 đến 10 triệu người, nếu đây là bệnh, vậy thì quy mô của căn bệnh này thực sự rất lớn, còn nếu đây không phải bệnh, vậy thì phải có người dám nói ra rằng mình khỏe mạnh.

Họ ngồi ở hai đầu bàn trà trong khu vực nghỉ ngơi, thực ra trong lòng hai người đều không có câu trả lời chắc chắn nào cả. Đạo diễn muốn nhân cơ hội thực hiện một chương trình ghi lại chân thực về cuộc sống của hàng triệu người nhóm này diễn ra như thế nào. Tề Mãn Mễ xua tay, viết lên giấy: Tôi xuống thay quần áo đây. Rồi cậu chạy xuống lầu.

Hôm đó, Vương Ngân Khâu tan làm sớm, đến đợi cậu ở dưới tòa nhà đài truyền hình. Sau đấy, bọn họ đến quán cơm nhỏ mà cả hai thường xuyên lui tới. Vương Ngân Khâu nấu nướng hay đi mua đồ sẽ thỉnh thoảng giở tính cục súc nóng nảy. Ngày hôm trước vẫn còn rất kiên nhẫn hầm xương ống, vậy mà đến ngày hôm sau lại vứt phăng tạp dề đi rồi nói sẽ không bao giờ nấu ăn nữa, lần nào nấu xong, cả người hắn cũng đều dính đầy dầu mỡ, tắm mãi không sạch. Tề Mãn Mễ xắn tay áo lên bảo với hắn, hay là để cậu nấu đi. Tề Mãn Mễ chỉ nấu duy nhất một lần, lần đó sau khi vặn lửa bếp ga lên mức to nhất, món ăn nào cậu nấu cũng đều cháy đen trong ngọn lửa bếp siêu to ấy. Cậu còn vô cùng thắc mắc hỏi Vương Ngân Khâu là tại sao cậu nấu lại dễ cháy như vậy. Vương Ngân Khâu gõ một phát lên đầu cậu, hỏi: "Em nói xem, em nói xem tại sao nào?"

Khi không ai muốn nấu ăn, bọn họ sẽ đến một tiệm cơm ngon bổ rẻ nào đó để ăn tạm. Tề Mãn Mễ nhìn mình và Vương Ngân Khâu phản chiếu trong chiếc gương trên tường quán ăn. Năm nay Vương Ngân Khâu tròn ba mươi tuổi. Thường xuyên có người hỏi hắn tại sao chưa kết hôn. Lần đấy, Vương Ngân Khâu gắp một đũa khoai tây sợi xào giấm, vui cười kể lại với Tề Mãn Mễ: "Lúc đầu anh nói là mình ly hôn rồi, sau lại nói mình góa vợ. Nói chung là bịa cho qua chuyện."

Bọn họ ngồi cạnh nhau trong căn phòng nhỏ chật chội, sàn nhà lát gạch trơn trượt. Hơi nóng của món ăn bốc lên từ mỗi bàn khiến Tề Mãn Mễ cảm thấy đó chính là "khói" trong cụm "khói lửa nhân gian" mà mình đã được học. Sau khi ăn xong bọn họ ra khỏi quán cơm, Tề Mãn Mễ vừa nhận được lương tháng Hai nên cứ nhất quyết muốn mời Vương Ngân Khâu ăn một cây kem tươi. Hai người ăn kem lạnh buốt cả răng, nhưng vì quá đắt nên đành phải cố ăn hết.

Tề Mãn Mễ về nhà thì bắt đầu đau bụng. Vương Ngân Khâu cầm một túi chườm nước nóng màu be lăn lên bụng cậu rồi cùng cậu xem dự báo thời tiết. Bên ngoài trời lại bắt đầu đổ mưa tuyết bay bay. Dự báo thời tiết nói, ngày mai và ngày kia có thể sẽ có tuyết nhỏ. Tề Mãn Mễ thấy hơi lạnh tay, bèn thò tay vào trong áo len của Vương Ngân Khâu để sưởi ấm.

Bọn họ luôn đợi đến khi chương trình thời sự kết thúc mới đi rửa mặt vệ sinh cá nhân, sau rồi lên giường nằm trò chuyện cả đêm. Sáu giờ rưỡi sáng, đồng hồ báo thức của Vương Ngân Khâu reo lên. Tề Mãn Mễ thức dậy cùng hắn, hai người đứng cạnh nhau trước gương trong nhà vệ sinh, người thì cạo râu, người thì đánh răng rửa mặt. Sau đó cả hai cùng chạy xuống lầu bắt xe buýt.

Thế giới bị bao phủ trong sương mù, bầu trời đổ tuyết nhỏ. Tuyết ở các thành phố phía nam chạm đất là tan ngay lập tức. Tề Mãn Mễ ngẩng đầu nhìn lên, có bông tuyết rơi trên mí mắt cậu. Vương Ngân Khâu ở bên cạnh hỏi cậu tối nay muốn ăn món gì. Cơn cục súc thất thường của hắn lại qua rồi. Nhìn những bông tuyết đang bay phấp phới, Tề Mãn Mễ tự hỏi, tại sao cuộc sống của bọn họ không thể được coi là tươi đẹp và khỏe mạnh vậy?