Vào đêm giao thừa của thiên niên kỷ mới, khi Ôn Hữu Tích về tới tòa nhà của mình, anh nhìn thấy ai đó đang kéo rèm trong nhà Vương Ngân Khâu ở phía đối diện. Vương Ngân Khâu đã mặt dày đi đòi Vương Quốc Minh trả lại chìa khóa và mở cửa căn nhà ở Xuân Hiểu Uyển. Đồ đạc bên trong được phủ một lớp vải chống bụi. Vương Ngân Khâu kéo rèm và mở cửa sổ ra để phòng khách được thông gió trước.
Tề Mãn Mễ theo sau xách túi hành lý vào nhà. Cậu vui vẻ đặt câu đối Tết và đĩa trái cây mới mua lên bàn trà trong phòng khách, sau đó cùng Vương Ngân Khâu bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Hôm đó bọn họ dọn dẹp rất lâu, quét dọn sạch sẽ căn nhà rộng năm mươi mét vuông từ trong ra ngoài. Rất nhanh, mọi người ở Xuân Tiêu Uyển đều biết bọn họ đã trở về. Chẳng mấy chốc, người dân trong thành phố cũng biết bọn họ đã trở về, hơn nữa còn quay trở về cùng nhau.
Vương Ngân Khâu lấy mấy món om và đồ chế biến sẵn mua từ trước ra, đổ vào đĩa đã rửa sạch. Còn Tề Mãn Mễ thì đi trải đệm giường trong phòng ngủ. Sau khi trải xong bộ ga giường mà mình mang tới, cậu nằm lên giường và lăn qua lăn lại. Lúc Vương Ngân Khâu bước vào phòng, hắn thấy cậu đang vươn tay duỗi chân chèo thuyền ở đó.
Vương Ngân Khâu nằm xuống bên cạnh, hỏi: "Về nhà vui đến thế sao?"
Tề Mãn Mễ gật đầu. Vương Ngân Khâu liền bật cười.
Đến tối, bữa cơm đêm giao thừa của bọn họ chỉ là vài món ăn được mua đem đi từ một tiệm cơm. Trong lúc ăn cơm, Tề Mãn Mễ không kìm được mà cứ quay đầu sang xem TV. Vương Ngân Khâu nhấp một ngụm rượu trắng, nhìn bức tranh Tết vừa được treo trong phòng khách. Gu thẩm mỹ của Tề Mãn Mễ vẫn rất khó tả.
Vương Ngân Khâu nhìn một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được mà nói: "Cái tranh kia thực sự xấu chết đi được, lại còn dán bằng băng dính trong bản to như thế nữa chứ, đến lúc bóc ra là mất cả mảng tường luôn ấy."
Tề Mãn Mễ và cơm, giả câm giả điếc ở bên cạnh. Vương Ngân Khâu véo mặt cậu, nói: "Bây giờ em bắt đầu dùng chiêu này đối phó với anh hả."
Tề Mãn Mễ gạt tay hắn ra, chỉ vào TV, ý nói Vương Ngân Khâu đang làm phiền cậu xem TV. Vương Ngân Khâu đành bật cười bất lực.
Lúc lão Kiều biết chuyện thì đã là khuya đêm giao thừa. Thế là hai tiên điên trứ danh của thành phố cùng đạp xe ra bờ sông xem pháo hoa. Họ chen chúc giữa đám đông và ngắm nhìn những bông pháo hoa nở rộ trên trời. Tề Mãn Mễ hét không ra tiếng nhưng vẫn phấn khích nhảy cẫng lên. Sau màn bắn pháo hoa, họ lại đạp xe về nhà. Lão Kiều cảm thấy hành động của họ giống như một lời tuyên bố nào đó, rằng thế giới này điên rồi, còn họ thì hoàn toàn bình thường.
Họ dừng lại ở đầu phố, dự định mua một chậu cây kim ngân về đặt trên bàn trà trong phòng khách. Vương Ngân Khâu nói bọn họ chỉ ở đây đến hết Tết, đến lúc đó cây kim ngân không có ai chăm sẽ chết.
Tề Mãn Mễ ôm khư khư chậu cây, nhất quyết đòi mua. Đã đòi mua thì mua thôi. Tết xong, khi nào bọn họ đi thì giao cây kim ngân lại cho lão Kiều chăm là được.
Ngày hôm đó, Tề Mãn Mễ ôm một cây kim ngân béo lùn ngồi ở yên sau xe đạp của Vương Ngân Khâu. Nếu bây giờ cậu có thể cất tiếng hát, cậu sẽ hát một bài ca vui vẻ.
Bọn họ đạp xe vào khu Xuân Hiểu Uyển, đỗ xe rồi vừa đùa giỡn vừa đi lên lầu.
Vương Ngân Khâu lấy hai bộ đồ ngủ trong túi hành lý ra và kéo Tề Mãn Mễ vào phòng tắm tắm rửa. Hắn cầm vòi hoa sen xối nước lên lưng Tề Mãn Mễ, sau đó giúp cậu xoa xà phòng, xoa tới xoa lui lại ôm Tề Mãn Mễ vào lòng, dựa vào tường phòng tắm và hôn cậu. Vòi hoa sen bị ném vào bồn tắm, làm nước bắn tung tóe lên khắp phía trên. Ngày hôm đó, trong phòng tắm ướt nhẹp hết cả. Vương Ngân Khâu ôm Tề Mãn Mễ lên và hôn cậu rất lâu trong phòng tắm ở Xuân Hiểu Uyển. Khi môi rời nhau, Vương Ngân Khâu hỏi Tề Mãn Mễ: "Em có thể thực hành ở đây được không, được thì xin hãy gật đầu."
Tề Mãn Mễ gật đầu. Vương Ngân Khâu đặt cậu xuống, lúc bước ra khỏi bồn tắm còn suýt nữa trượt chân một phát. Hắn với tay khoác áo ngủ lên người rồi chạy vội qua phòng khách lấy dụng cụ thực hành, sau đó lại chạy vội về phòng tắm. Còn Tề Mãn Mễ thì ngồi trong làn nước ấm của bồn tắm chờ hắn.
Ngày hôm đó, Tề Mãn Mễ chống tay lên tường phòng tắm, bị Vương Ngân Khâu đi vào từ phía sau một lần. Khi làm xong, cậu lắc đầu, tỏ vẻ làm như vậy vừa lạnh vừa mệt, lần sau cậu chịu, không muốn làm thế nữa đâu.
Vương Ngân Khâu cười đau cả bụng, quấn cậu vào trong bộ đồ ngủ rồi bế cậu lên, nói: "Em không muốn thì thôi vậy."
-
Bọn họ ở lại Xuân Hiểu Uyển khoảng mười ngày, tận hưởng trọn vẹn toàn bộ ngày nghỉ lễ của Tề Mãn Mễ. Hầu hết thời gian bọn họ chỉ rúc ở nhà trò chuyện, ăn uống và ngủ nghỉ. Tề Mãn Mễ không có việc gì làm sẽ luyện tập vài động tác nhảy múa cơ bản trong phòng khách, còn Vương Ngân Khâu thì ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, xem giáo án trong tay.
Tề Mãn Mễ đã mang theo tất cả món quà lưu niệm mà bọn họ mua khi đi khám bệnh ở các thành phố khác nhau và bày biện chúng ở phòng khách. Lúc Vương Ngân Khâu soạn giáo án mệt mỏi và ngẩng đầu lên, hắn thấy những món đồ chơi nhỏ được xếp hàng ngang trên tủ TV, và không hiểu tại sao, hắn lại nhớ đến câu biểu ngữ được dán trên tường của bệnh viện tâm thần: Tôi đi du lịch để hiểu địa lý của chính mình.
Tề Mãn Mễ ép chân xong liền nhảy lên ghế sofa, bật TV xem dự báo thời tiết. Vương Ngân Khâu cất giáo án, đi ra ban công thu quần áo đang phơi bên ngoài. Hắn dựa vào ban công, nhìn những cây long não xanh tươi suốt bốn mùa ở Xuân Hiểu Uyển, trong không khí thoang thoảng mùi thức ăn của các hộ gia đình khác. Hắn quay lại nhìn, dưới ánh đèn ấm áp trong phòng khách, hắn thấy Tề Mãn Mễ ngồi khoanh chân, dựa vào ghế sofa, nghiêm túc xem dự báo thời tiết như đang xem bản tin thời sự. Tề Mãn Mễ dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Vương Ngân Khâu, bèn quay đầu lại vẫy tay gọi hắn.
Vương Ngân Khâu ôm quần áo đi vào phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Tề Mãn Mễ.
Bọn họ cùng nhau gấp quần áo và xem nhiệt độ sau Tết ở các thành phố mà bọn họ từng đến đã thay đổi như thế nào. Tuần tới, thời tiết ở thành phố nơi bọn họ sinh sống sẽ tương đối ấm áp và có nhiều nắng. Năm nay là một mùa đông đầy tươi sáng và ấm áp.
Sau bữa tối, Tề Mãn Mễ muốn xuống lầu đi dạo. Bọn họ tản bộ trên con đường nhỏ gần Đại học Công nghiệp nhẹ. Con đường đã được sửa sang lại, bằng phẳng và sạch sẽ hơn trước nhiều. Vương Ngân Khâu chỉ tập trung nhìn Tề Mãn Mễ đi phía trước, chẳng hề quan tâm có bao nhiêu cặp mắt xung quanh đang nhìn bọn họ như nhìn thấy ma.
Đến lúc phải thu dọn hành lý quay về làm việc, Tề Mãn Mễ cực kỳ không nỡ rời đi. Cậu vỗ vỗ chiếc giường trong Xuân Hiểu Uyển, vỗ vỗ chiếc TV mà mình thích nhất và nói lời tạm biệt với chúng.
Vì có việc ở trường nên Vương Ngân Khâu đã xuống tàu ở thị trấn của mình, chia tay với Tề Mãn Mễ. Cả tuần đó, bọn họ đều bận rộn với công việc của riêng mình. Trong thời gian đang làm công tác chuẩn bị cho ngày tựu trường, Vương Ngân Khâu nhận được một cuộc điện thoại từ Tề Mãn Mễ. Tề Mãn Mễ đã nhờ đồng nghiệp gọi điện báo với Vương Ngân Khâu rằng cậu được mời biểu diễn một tiết mục múa đơn cho chương trình Gala chào Xuân năm nay của đài truyền hình vì hành động nghĩa hiệp vừa qua của cậu.
Tề Mãn Mễ ở bên cạnh điện thoại, viết chữ cho đồng nghiệp xem: Em thấy rất vui.
Đồng nghiệp nói lại với Vương Ngân Khâu: "Cậu ấy thấy rất vui."
Tề Mãn Mễ lại viết: Anh nhớ xem nhé.
Đồng nghiệp nói vào điện thoại: "Cậu ấy dặn anh nhớ xem."
Vương Ngân Khâu cười đáp, hắn nhất định sẽ xem.
Thậm chí không chỉ mình hắn nhất định phải xem, mà vào ngày phát sóng trực tiếp, Vương Ngân Khâu còn lần lượt gọi điện thông báo cho lão Kiều, Mạo Mạo cùng với Vương Chi Duệ không thể xem phát sóng trực tiếp. Bản thân hắn phải đến phòng bảo vệ của trường xem ké TV. Khi Tề Mãn Mễ xuất hiện ở giữa màn hình TV, Vương Ngân Khâu suýt nữa đã hô lên. Hắn liếc nhìn bác bảo vệ bên cạnh, khẽ cười ha ha rồi lúng túng nắm chặt nắm tay.
Tề Mãn Mễ mặc một bộ quần áo dài màu xanh nước biển, ánh mắt nhìn về phía xa, bắt đầu xoay người. Vương Ngân Khâu nhìn màn hình đến mê mẩn, và rồi bỗng nhiên hắn nhớ tới chuyện cách đây vài năm, trong đám cưới của Mạo Mạo, dưới sân khấu có hơn mười bàn tiệc cưới ăn uống vô cùng sôi nổi, phục vụ chen qua lối đi và đặt một đĩa thịt kho tàu lên bàn. Trên sân khấu, hai hàng người nhảy múa mặc áo khoác đỏ bó sát, cũng giống như những miếng thịt kho tàu nóng hổi. Lúc đó Tề Mãn Mễ đứng ở vị trí ngoài cùng bên phải hàng thứ hai.
Sau khi tiệc cưới kết thúc, lão Kiều cũng mời mọi người trong đoàn biểu diễn ăn một bữa tại khách sạn. Ăn xong, một nhóm "thịt kho tàu" bước ra từ cửa hông, đi ngang qua lão Kiều và Vương Ngân Khâu đang ngồi trên bậc thềm. Khi ấy, Vương Ngân Khâu vừa dập điếu thuốc trong tay, vắt áo khoác lên vai và đứng dậy định rời đi. Hắn và Tề Mãn Mễ, một người nhảy lên xe van của lão Kiều, một người thì đi đến góc phố đạp xe đạp của mình. Chiếc xe van rẽ trái vào đường chính, Vương Ngân Khâu rẽ phải về ký túc xá công nhân viên của nhà máy giấy. Thời điểm đó, cả hai đều không ngờ được rằng, một câu chuyện dài dành riêng cho bọn họ sẽ bắt đầu vào cuối thế kỷ XX này.