Ôm Một Cái - Khương Khả Thị

Chương 33: Tái hợp (3)




Editor: Kẹo Mặn Chát

Sau này, khi Vương Ngân Khâu hồi tưởng lại, tính cách của Tề Mãn Mễ là như vậy. Cậu sinh ra ở một nơi như Kiều Dương, trải qua bao nhiên gian khó nhưng vẫn giữ được sự hồn nhiên của mình. Cho dù Tề Mãn Mễ có hiểu được lời khuyên của hắn thì có lẽ cậu vẫn sẽ lao lên phía trước như ngày hôm đó vậy.

Trước thềm lễ chào mừng Macao trở về, chương trình "Lời nhắn gửi ngày tận thế" trên đài phát thanh đã quyết định không tiếp tục phát bất kỳ lời bàn nào về tận thế nữa, chương trình sẽ kết thúc ngay trong tuần đó. Đêm ấy, đường dây nóng của đài phát thanh gần như bị quá tải.

Ngày hôm trước Vương Ngân Khâu đã hứa sẽ đến thăm Tề Mãn Mễ, nhưng trường học lại tổ chức tiệc tối kỷ niệm thành lập trường. Hắn là giáo viên chủ nhiệm lớp năm của học kỳ đó nên không thể rời đi được. Gà Con đã trở về từ bệnh viện trước khi kỳ học mới bắt đầu, nhưng mắt của cậu bé vẫn chưa được chữa khỏi. Trần Quế Lan hỏi Vương Ngân Khâu có thể giữ bí mật không, vì cô sợ sau này sẽ ảnh hưởng đến việc cưới vợ của Gà Con. Vương Ngân Khâu đồng ý. Tuy nhiên, chuyện Gà Con bị hỏng mắt vẫn lan truyền trong trường. Chính Gà Con đã tự nói với bạn bè mình. Vì mắt không còn linh hoạt nữa nên cậu bé bắt đầu đeo kính. Mọi người ai ai cũng đều muốn chơi với kính của cậu. Gà Con vô cùng bi thương kể cho các bạn nghe về chuyện con mắt của mình, cậu còn quyết định hát bài "Thủy thủ" của Trịnh Trí Hóa vào ngày lễ kỷ niệm trường.

Trước buổi biểu diễn cho lễ kỷ niệm trường, một nhóm học sinh tiểu học tụ tập trong lớp và bí mật mang tới một chiếc radio để nghe số cuối cùng của "Lời nhắn gửi ngày tận thế". Hôm đó Vương Ngân Khâu cũng không buồn quản mấy đứa nhỏ. Gà Con chạy tới hỏi Vương Ngân Khâu có thể cho cậu mượn điện thoại ở văn phòng giáo viên để gọi đến đường dây nóng được không.

Vương Ngân Khâu khoanh tay trước ngực, hứng thú hỏi cậu bé: "Em có nguyện vọng gì sao?" 

Gà Con đẩy kính mắt lên, xoa xoa tay nói: "Em muốn thi đại học, em muốn thi đến thành phố nơi thầy Vương sống."

Ngày ấy, Gà Con nửa quỳ trên ghế làm việc của Vương Ngân Khâu, cầm chặt ống nghe màu đỏ rất lâu nhưng không thể kết nối được với đường dây nóng.

Cùng lúc đó, Tề Mãn Mễ ở dưới tầng trệt của đài truyền hình cũng đang gọi điện thoại đến phòng làm việc của Vương Ngân Khâu, cậu vừa nhận được lương tháng mười hai, định mua cho Vương Ngân Khâu một chiếc áo ghi lê lót bông, cậu gọi điện là muốn hỏi Vương Ngân Khâu hiện đang mặc cỡ nào. Nhưng vì điện thoại luôn báo máy bận nên Tề Mãn Mễ chỉ gọi một lúc rồi ngượng ngùng đặt ống nghe xuống.

Hôm đó cậu không đến trung tâm thương mại mà dự định đi ăn một bát mì ở quán ăn gần đó rồi về lại phòng trọ. Những người tham gia biểu diễn cho lễ chào mừng Macao trở về cũng đã bay đến địa điểm tổ chức. Tề Mãn Mễ ngồi đối diện tòa nhà phát sóng của đài truyền hình, gọi một bát mì thịt heo xào ớt xanh. Lúc trời gần tối, đám đông những người tan tầm lũ lượt đạp xe đạp, bấm chuông leng keng đi ngang qua chỗ cậu. Tề Mãn Mễ tự hỏi, không biết mình có thể học đi xe đạp được không.

Cậu cúi đầu ăn mì, húp sạch ngụm nước mì cuối cùng, lúcngẩng đầu lên thì trông thấy một vòng người đang tụ tập xung quanh ngã tư. Tề Mãn Mễ xách túi của mình đứng dậy, đi đến ngã tư nhìn xem có chuyện gì.

Một cặp vợ chồng bắt chuyến xe buýt khu vực ven sông và xuống trạm gần tòa nhà phát thanh ở trung tâm thành phố. Người đàn ông đeo một chiếc túi thể thao hàng hiệu giả, còn người phụ nữ thì cầm theo một bình nước trên tay. Bọc bên ngoài bình nước là một chiếc túi đựng tự móc thủ công. Sau khi bước đi đầy thận trọng và lúng túng qua cánh cửa tự động của ngân hàng, họ vào trong tìm một chỗ ngồi xuống. Nhân viên bảo vệ đi tới và hỏi họ đến gửi tiền phải không. Người phụ nữ ôm bình nước, sợ sệt ngước nhìn nhân viên bảo vệ. Đến lượt hai người họ làm thủ tục. Người đàn ông ôm túi thể thao ngồi xuống trước quầy, từ từ rút con dao làm bếp vừa được mài sắc từ trong túi ra, lịch sự nói bằng tiếng địa phương: "Xin chào, lấy tiền ra đây."

Trong đoạn phim thời sự ngày hôm đó, sau khi cảnh sát đến, người đàn ông bị áp vào tường, con dao làm bếp lăn đến giữa cửa tự động, cánh cửa tự động cứ mở ra rồi lại đóng lại. Chiếc túi đựng bình nước màu đỏ của người phụ nữ đang nằm trên sàn nhà, bị người ta đi qua đi lại dẫm đạp không biết bao nhiêu lần. Đây có lẽ là hai tên cướp ngân hàng ngu ngốc nhất thế giới. Nghe nói trước khi thực hiện vụ cướp này, họ đã ngồi lặng lẽ bên bờ sông rất lâu.

Ngày hôm đó họ không dùng dao làm hại bất kỳ ai cả. Người đàn ông chỉ cầm dao giữ nữ nhân viên của quầy giao dịch làm con tin và đứng bên cửa tự động của ngân hàng, đến cuối vẫn lịch sự nói: "Làm ơn cho tôi ít tiền mua đồ ăn."

Tề Mãn Mễ vừa nghe đã nhận ra đó là tiếng địa phương của Kiều Dương. Càng ngày càng có nhiều người tụ tập xem náo nhiệt, Tề Mãn Mễ chen ra khỏi đám đông, hô lớn bằng tiếng Kiều Dương: "Này ông anh, tôi sẽ cho anh ít tiền, anh bỏ dao xuống đi."

Trên khuôn mặt rám nắng của người đàn ông hiện lên một nụ cười kỳ quái, và rồi gã lắc đầu. Tề Mãn Mễ móc hai tờ hào trong túi ra, quơ chúng về phía gã, nói: "Ông anh à, tôi cho anh ít tiền này."

Cậu chậm rãi đi tới. Nữ nhân viên ở quầy giao dịch đã sợ đến mức khóc không thành tiếng, hai chân mềm nhũn dựa vào cửa tự động. Tề Mãn Mễ bước lên bậc thềm trước cửa ngân hàng và đến gần người đàn ông, khuôn mặt của gã khiến cậu nhớ đến những người chú rất giỏi đánh cá của mình. Cậu ném tiền lên bậc thềm thứ hai từ dưới lên.

Khi người đàn ông định cúi xuống nhặt, Tề Mãn Mễ nhanh chóng kéo nữ nhân viên ra ngoài. Người đàn ông sửng sốt trong chốc lát. Đám đông xung quanh hét lên, bỏ chạy tán loạn hoặc trốn vào đâu đấy. Tề Mãn Mễ ngẩng đầu nhìn người đàn ông, muốn nói gì đó. Nhưng người đàn ông đã lao tới đẩy cậu ngã xuống bậc thềm, sau đó đi nhặt số tiền mà Tề Mãn Mễ vứt lại trước đó.

Sau này, Vương Ngân Khâu luôn nghĩ, với tính cách của Tề Mãn Mễ, cậu chắc chắn sẽ thuyết phục cho bằng được hai vợ chồng lấy tiền và đi ăn trước. Nhưng sau khi cặp vợ chồng đó lấy được tiền thì đã bị cảnh sát ập đến bắt giữ ngay lập tức.

Tối hôm đó, sự việc này đã được đưa tin trên bản tin thời sự. Ngày hôm sau, tờ nhật báo thành phố cũng đăng bài về hành động dũng cảm của Tề Mãn Mễ. Mẩu tin tức nằm ngay cạnh bức ảnh của đoàn biểu diễn lễ chào mừng Macau trở về. Tin viết rằng, người hùng dũng cảm họ Tề này là một chàng trai trẻ 20 tuổi sinh ra ở làng chài Kiều Dương, một thân một mình lên thành phố làm việc. Trước đó cậu còn từng bày sạp nhảy múa biểu diễn ở chợ đêm Thiên Kiều. Một người xuất thân khó khăn như vậy nhưng vẫn dũng cảm đứng ra giúp đỡ người khác trong lúc nguy nan.

Một mẩu tin có kích thước chỉ bằng một khối đậu phụ đã tóm tắt cuộc đời ngắn ngủi của Tề Mãn Mễ. Như thể việc cậu ngồi tàu hơn ba mươi tiếng mệt mỏi, trốn thoát khỏi Kiều Dương và nỗ lực kiếm sống cho đến thời điểm đó chỉ để làm một "người xuất thân khó khăn" đứng ra trong lúc "người khác nguy nan".

Tối hôm xảy ra sự việc, Vương Ngân Khâu đã vội vã bắt tàu chạy tới. Ở cửa vào ngân hàng có một bậc thềm cao như con dốc nhỏ, Tề Mãn Mễ gần như ngã thẳng xuống, đầu đập vào góc bậc thềm.

Ngày hôm sau, khi đài truyền hình và chính phủ đến thăm, Vương Ngân Khâu suýt nữa thì túm cổ áo của từng người và lôi họ ra khỏi tòa điều trị nội trú. Tề Mãn Mễ đã được kiểm tra toàn thân, các chức năng khác của cơ thể không có gì vấn đề gì lớn, tuy nhiên do não bộ bị chấn thương nên đã xuất hiện chứng mất ngôn ngữ tạm thời. Các bác sĩ cũng không biết liệu tình trạng này sẽ kéo dài vĩnh viễn hay sẽ tự hồi phục sau một thời gian nữa.

Vương Ngân Khâu đón Tề Mãn Mễ xuất viện. Hắn và Tề Mãn Mễ ngồi trên xe buýt, ngắm nhìn khung cảnh đường phố đang dần lùi xa bên ngoài cửa sổ.

Trong những ngày cuối năm 1999, mọi thứ trên thế giới vẫn diễn ra bình thường mà không có dấu hiệu sắp sụp đổ hay nổ tung gì cả. Vương Ngân Khâu dự định đưa Tề Mãn Mễ đến một bệnh viện tốt hơn để tìm chuyên gia khám bệnh cho cậu. Khi hắn đang cúi người sắp xếp hành lý trong căn phòng trọ nhỏ của Tề Mãn Mề, Tề Mãn Mễ bỗng ôm hắn từ phía sau.

Vương Ngân Khâu dừng lại, hỏi cậu: "Đây là cái ôm gì thế?"

Trong phòng yên tĩnh, Tề Mãn Mễ không thể nói chuyện. Vương Ngân Khâu hỏi tiếp: "Là cái ôm an ủi sao?"

Mặt Tề Mãn Mễ cọ qua cọ lại sau lưng hắn. Vương Ngân Khâu lại hỏi: "Hay là cái ôm cảm ơn?"

Tề Mãn Mễ lại lắc đầu. Vương Ngân Khâu nói: "Là cái ôm xin lỗi à?"

Tề Mãn Mễ đụng nhẹ trán vào lưng hắn. Vương Ngân Khâu xoay người lại, ôm lấy cậu và trêu chọc: "Em không được ôm xin lỗi. Từ giờ trở đi, em chỉ ôm anh khi nào em muốn nói "yêu anh" thôi nhé. Nếu không sẽ làm anh hiểu lầm đấy."

Tề Mãn Mễ dựa vào vai Vương Ngân Khâu, hai mắt đỏ hoe.