Ôm Một Cái - Khương Khả Thị

Chương 31: Tái hợp (1)




Editor: Kẹo Mặn Chát

Vương Ngân Khâu hồi tưởng lại, ngày nhỏ khi bị Dương Đỗ Quyên cầm thước đánh, hắn chưa bao giờ khóc cả. Hay mỗi lần thất bại ở những thời điểm quan trọng trong cuộc đời như trượt đại học, mất suất học bổng... thì hắn cũng không khóc. Nhưng trong suốt hai năm qua, lần nào hắn khóc cũng đều là ở trước mặt Tề Mãn Mễ.

Vương Ngân Khâu phủ khăn bông lên đầu Tề Mãn Mễ, ôm cậu vào lòng, nói: "Em giống hệt một miếng bánh gạo nhỏ đấy, em có biết không?"

Tề Mãn Mễ ngơ ngác "hả" một tiếng, Vương Ngân Khâu bắt đầu đỏ hoe hai mắt. Có một lần hắn không nhớ rõ là khi nào, lần ấy hắn đang đứng đợi trước cửa công ty tổ chức tiệc cưới. Lão Kiều thì ngồi xổm bên cạnh, đánh xi cho đôi giày da của mình. Lão Kiều nói: "Bây giờ tôi rất nghi ngờ ngay từ đầu ông đã ham mê sắc đẹp của Tề Mãn Mề nên mới đồng ý với đề nghị của tôi."

Vương Ngân Khâu dựa vào cửa, trợn trắng mắt, nói: "Đồ thần kinh."

Tề Mãn Mễ ngậm nửa miếng bánh mì trong miệng, vội vã chạy ra khỏi phòng thay đồ, muốn đi tìm Vương Ngân Khâu nhưng lại bị ai đó gọi lại, kéo tay vào trong. Vương Ngân Khâu đứng ở cửa nhìn cậu, trong lòng thầm liên tưởng tới một miếng bánh gạo nhỏ được nướng mềm trên lửa than mùa đông, nhấc lên rồi lại dính xuống. Ngày hôm đó, hắn thật sự đã dẫn Tề Mãn Mễ đến một quán ăn có món canh bánh gạo cực kỳ ngon.

Đêm ấy, bánh gạo nhỏ Tề Mãn Mễ dính chặt vào người Vương Ngân Khâu cả đêm. Mấy cơn mưa giông cuối cùng của mùa hè đang trút xuống bên ngoài. Vương Ngân Khâu sợ mưa hắt vào phòng bèn đóng cửa sổ lại. Trong phòng vừa ngột ngạt vừa nóng bức. Tề Mãn Mễ gác một chân lên người hắn, quấn ngón tay quanh tóc của Vương Ngân Khâu. Vương Ngân Khâu thì mắng ngoài miệng là nóng chết đi được, nhưng lại không hề đẩy cậu ra.

Tề Mãn Mễ có mang tới một miếng bánh kem nhỏ, nhưng phần kem đã bị tan chảy gần hết. Dù vậy bọn họ vẫn chia nhau ăn miếng bánh đó. Tề Mãn Mễ kể với hắn rằng, năm nay mỗi khi gặp được chuyện vui, cậu sẽ mua cho mình một miếng bánh kem. Lần trước, sau khi thi được hạng hai trong lớp văn hóa buổi tối, cậu đã chạy vội đến tiệm bánh ngọt mua hai miếng bánh cuối cùng, sau đó về đến nhà, cậu liền kéo Trữ Viên Viên lên ban công tầng bảy ăn bánh. Trữ Viên Viên càu nhàu cậu không ngừng.

Ăn bánh kem xong, Vương Ngân Khâu đứng dậy lấy cốc nước của mình rót nước cho Tề Mãn Mễ. Tề Mãn Mễ mặc mỗi quần lót, cũng đứng dậy theo, bám chặt lấy bên người Vương Ngân Khâu đang rót nước. Vương Ngân Khâu thở dài nói: "Em đứng xa ra chút nào, nước trong phích nóng lắm đấy."

Tề Mãn Mễ "ò" một tiếng, quay sang bám vào lưng hắn.

Bọn họ đi đi lại lại trong căn phòng rộng chưa đến mười mét vuông, rồi lại nằm về chiếc giường gỗ nhỏ hẹp. Trước đấy Vương Ngân Khâu chưa bao giờ cảm thấy căn phòng này lại chật chội đến vậy. Tề Mãn Mễ nghịch chiếc đồng hồ mà hắn vừa tháo xuống, một lát sau lại đứng dậy tìm sách trên kệ, nói muốn biểu diễn đọc truyện cho hắn nghe. Đến bây giờ cậu đã biết được khá nhiều chữ rồi. Vương Ngân Khâu nghe cậu đọc từng từ như học sinh tiểu học, vừa chỉ tay vừa đọc, đọc một đoạn văn xuôi mà mất cả buổi. Vương Ngân Khâu nhìn chăm chú vào khuôn mặt cậu, đột nhiên lấy quyển sách trong tay cậu xuống, đặt lên tủ đầu giường, kéo Tề Mãn Mễ lại và hôn lên môi cậu. Tề Mãn Mễ dụi má vào lớp râu lún phún trên cằm Vương Ngân Khâu. Bọn họ ôm nhau hôn nhau đầy âu yếm, dừng lại một lúc rồi lại hôn loạn lên mặt đối phương.

Đêm đó, bọn họ ôm nhau thủ thỉ tâm sự  đến tận nửa đêm. Sau đó Tề Mãn Mễ nói mình đói bụng. Vương Ngân Khâu mặc thêm cái quần dài, để trần thân trên đi xuống căn bếp chung nấu mì. Hắn quay về phòng với hai bát mì trên tay. Tề Mãn Mễ buồn chán nửa nằm nửa ngồi bên mép giường, nghịch nghịch cây quạt điện xoay đầu kia. Chiếc bóng đèn nhỏ treo lơ lửng trên dây điện đang tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp trên đầu cậu. Lúc vào phòng, Vương Ngân Khâu có ảo giác như đang bước vào căn nhà ở Xuân Hiểu Uyển.

Tề Mãn Mễ nhìn thấy hắn, liền mừng rỡ nhảy cẫng lên, hô lớn: "Ăn mì thôi!" 

Mỗi người bưng một bát mì, ngồi lại trên giường. Tề Mãn Mễ húp mì rất nhanh, nhúng quả trứng chần vào nước mì rồi lại vớt ra, cắn một miếng hết cả nửa quả. Vương Ngân Khâu nhìn cậu ăn, nói: "Đừng để nước mì văng lung tung, này, anh vừa nói với em là đừng để nước mì... Tề Mãn Mễ, em muốn ăn đòn phải không?"

Tề Mãn Mễ chẳng hề sợ hãi mà nhe răng cười với Vương Ngân Khâu. Vương Ngân Khâu đành phải lấy giấy lau sạch chiếu.

Sáng hôm sau, bọn họ bị tiếng ồn ở dưới lầu đánh thức. Tề Mãn Mễ nhổm nửa đầu lên ngó, nhưng vì quá buồn ngủ nên lại rúc đầu vào ngực Vương Ngân Khâu, hỏi: "Anh ơi, dưới lầu đang làm gì vậy?" 

Vương Ngân Khâu nhắm mắt nói, vào Chủ nhật sẽ có rất nhiều người đến bãi đất trống dưới cửa sổ phòng hắn để dựng sạp bày bán những thứ họ không cần nữa nhưng vẫn dùng tốt. Mới đầu có thể chỉ là vài người tụ tập lại đổi đồ với nhau, nhưng sau dần càng ngày càng có nhiều người tham gia, rồi cuối cùng nó trở thành một chợ đồ cũ mỗi cuối tuần.

Tề Mãn Mễ bò dậy, bước qua người Vương Ngân Khâu, xỏ dép lê của hắn, mở cửa sổ ra, ngáp dài một cái. Dưới chân khu trọ, bên cạnh đường ray tàu hỏa bỏ hoang thực sự có hai hàng quầy sạp rất dài. Vương Ngân Khâu cũng dậy theo, dựa vào bên cạnh Tề Mãn Mễ. Mấy đứa trẻ chạy nhảy gần đường ray đột nhiên chỉ vào Vương Ngân Khâu như thể vừa nhìn thấy sao băng, hét lên: "Thầy Vương ơi, thầy Vương, thầy sống ở đây à?"

Vương Ngân Khâu nhìn đám học sinh lớp mình ăn đồ ăn vặt, trên miệng dính đầy dầu ớt, đang phấn phích đứng thành hàng trên đường ray vẫy tay với hắn. Tề Mãn Mễ cũng ngây ngốc giơ tay vẫy vẫy tay với bọn nhỏ. Tiếp đấy, Vương Ngân Khâu bèn đóng cửa sổ lại.

Sau khi thay quần áo xong, Vương Ngân Khâu vẫn bị Tề Mãn Mễ kéo đến chợ đồ cũ đi dạo một vòng. Tề Mãn Mễ đi tới sạp hàng nào cũng ngắm nghía mân mê các món đồ, cậu liên tục cảm thán rằng chỗ này thật thú vị. Vương Ngân Khâu đi bộ được một lát lại bắt đầu tái phát chứng đau đầu. Lúc ấy Tề Mãn Mễ đang giang rộng hai tay, chầm chậm bước đi trên đường ray tàu hỏa.

Vương Ngân Khâu dừng lại phía sau cậu, hắn đau đến mức không còn sức để đuổi kịp. Khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa, Tề Mãn Mễ đã xoay người lại, chạy nhanh về phía hắn.

-

Chiều đến, Tề Mãn Mễ phải bắt tàu quay về đi làm. Cậu đeo balo trên lưng, dựa vào cửa phòng trọ, ôm chặt lấy Vương Ngân Khâu. Vương Ngân Khâu cảm thấy nếu Tề Mãn Mễ ôm chặt thêm chút nữa thì có thể ép các cơ quan nội tạng của hắn ra khỏi cổ họng luôn được đấy. Vương Ngân Khâu hôn lên khóe miệng Tề Mãn Mễ, nói: "Anh sẽ đưa em đến ga tàu, đi thôi nào."

Hai người chậm rãi đi bộ đến ga tàu, Vương Ngân Khâu đến quầy bán vé mua vé cho cậu. Trong sảnh chờ nhà ga tấp nập người qua lại, bọn họ bí mặt nắm tay nhau sau lưng. Tề Mãn Mễ nhìn bảng thời gian màu đỏ nhấp nháy trên màn hình lớn, cuối cùng cũng rút tay ra, cầm vé chuẩn bị qua cổng soát vé lên tàu. Vương Ngân Khâu đứng dậy đi theo, Tề Mãn Mễ đi qua cổng, hắn cũng đi qua cổng.

Tề Mãn Mễ nhìn hắn, có chút khó hiểu. Vương Ngân Khâu đút tay vào túi quần, nhún vai nói: "Anh còn nửa tháng nghỉ hè, anh nghĩ hay là mình..."

Tề Mãn Mễ cười toe toét, kéo lấy ống tay áo của Vương Ngân Khâu, muốn hét lên thật lớn nhưng không dám, chỉ đành nhún nhảy tại chỗ một chút, khẽ nói: "Anh ơi, nếu không có ai ở đây thì em sẽ hôn anh."

Ngày hôm đó, bọn họ ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế cứng trong toa tàu và nhìn ra ngoài cửa sổ. Đoàn tàu xình xịch lao vun vút trên đường ray với tốc độ tám mươi cây số một giờ. Khoảng cách giữa hai thành phố của bọn họ tốn khoảng ba tiếng đi tàu. Sau này, bọn họ thường xuyên ngồi chuyến tàu cao tốc này để chạy tới gặp mặt đối phương mỗi khi có khoảng thời gian rảnh rỗi ngắn ngủi. Vương Ngân Khâu rất thích những lúc sau khi xuống tàu và đi vào sảnh chờ, Tề Mãn Mễ sẽ đứng giữa đám đông chen chúc, cố gắng vẫy tay với hắn. Loa phát thanh trong sảnh đang thông báo về việc nhận đồ thất lạc gì đó, Vương Ngân Khâu bước tới, ôm lấy Tề Mãn Mễ và đi ra khỏi nhà ga. Tề Mãn Mễ ríu rít kể rằng cậu đã đăng ký tham gia lớp học văn hóa nâng cao buổi tối, bây giờ cậu thậm chí còn đang học làm thơ.

Vài ngày sau, lúc Vương Ngân Khâu đến thăm cậu vào cuối tuần, Tề Mãn Mễ mặc áo ba lỗ, nhảy xuống giường, chổng mông lục lọi trong ngăn kéo một lúc lâu, lấy ra bài thơ tình mà cậu đã viết cho Vương Ngân Khâu.

Vương Ngân Khâu dựa vào đầu giường, gối tay sau đầu, cười nói: "Em để anh chuẩn bị tâm lý trước đã, anh có hơi sợ."

Tề Mãn Mễ đứng đó, đọc hai câu thơ với niềm cảm xúc dạt dào tràn đầy, còn Vương Ngân Khâu thì cười đến độ suýt ngã khỏi giường, khiến Tề Mãn Mễ cực kỳ bất mãn với hắn.

Tối đó, Tề Mãn Mễ có chút ngượng ngùng nói là, vì nghĩ đến việc Vương Ngân Khâu sẽ tới vào tuần này, cho nên cậu đã đi mua dụng cụ thực hành. Vương Ngân Khâu vô cùng hứng thú hỏi cậu: "Thế em đã nói như thế nào với chủ tiệm về mấy món em muốn mua?"

Tề Mãn Mễ ngước đầu lên, mặt đỏ đến tận cổ, suy nghĩ một hồi thì mặt càng đỏ hơn, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thì cứ thế mà nói thôi, em đã lớn rồi."

Vương Ngân Khâu hôn cậu, nói: "Ừ nhỉ, em đã lớn rồi."

Hắn xoa nắn bắp chân Tề Mãn Mễ, ôm cậu rồi nghiêng người dựa vào đầu giường hôn nhau. Tề Mãn Mễ vụng về tự cởi áo ba lỗ ra, ôm lấy Vương Ngân Khâu và hôn lên miệng hắn. Vương Ngân Khâu cúi đầu hôn lên quả anh đào nhỏ trên ngực Tề Mãn Mễ. Tề Mãn Mễ khẽ rên lên. Cậu cởi quần lót của Vương Ngân Khâu, nắm lấy chỗ bên dưới của hắn. Vương Ngân Khâu hỏi: "Em tự tập trước rồi phải không?"

Tề Mãn Mễ tập trung vào động tác ở tay, nhưng vẫn trả lời không đầu không đuôi là: "Em lớn rồi mà."

Vương Ngân Khâu ngửa cổ, bắn một lần trong tay Tề Mãn Mễ. Hắn xoay người Tề Mãn Mễ lại, tách hai chân cậu ra, Tề Mãn Mễ hơi xấu hổ, muốn trốn về phía mép giường.

Khi Vương Ngân Khâu tiến vào Tề Mãn Mễ, hắn không biết tại sao lại nhớ tới những đường hầm xuyên núi mà hắn đã đi qua trên chuyến tàu cao tốc Harmony đến nơi này. Đi qua hành lang tối tăm sẽ lại trông thấy một vùng biển xanh thẫm, đi tiếp qua một đoạn tối nữa là lại trông thấy một đoạn sáng khác, và cứ như thế ánh sáng và bóng tối xen kẽ vào nhau. Tề Mãn Mễ rên khóc thành tiếng, bấu chặt móng tay lên tấm lưng của Vương Ngân Khâu.

Buổi tối, lúc bọn họ xuống tầng rủ Trữ Viên Viên cùng đi ăn cơm, mặt Tề Mãn Mễ vẫn còn ửng đỏ một cách kỳ lạ. Trữ Viên Viên cắn đầu đũa, nhìn Tề Mãn Mễ cứ mỗi lần ăn một miếng thức ăn lại nhìn Vương Ngân Khâu một cái, ăn một miếng cơm lại ngẩng đầu lên cười với Vương Ngân Khâu. Cuối cùng, Trữ Viên Viên không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc quan hệ giữa hai người là như nào vậy?"