Vào mùa xuân năm ấy, Tề Mãn Mễ và Trữ Viên Viên được một nhà sản xuất chương trình truyền hình tình cờ nhìn thấy khi đang nhảy múa trên đường phố, sau đó người sản xuất chương trình đã dẫn họ đến đài truyền hình để phỏng vấn. Cả hai đều không có chút nền tảng múa cơ bản nào cả, nhưng Tề Mãn Mễ rất sẵn sàng học hỏi, còn Trữ Viên Viên thì vô cùng tự tin. Ban đầu, họ chỉ được coi là nhân viên làm việc vặt trong đoàn vũ công phụ họa, và khi nào đoàn thiếu người mới được gọi đến.
Tề Mãn Mễ và Trữ Viên Viên vẫn tranh thủ đi nhảy trên đường phố khi không có việc gì làm, đến lúc nhận được cuộc gọi công việc từ đài truyền hình thì lại vội vã chạy như bay qua đó. Ở đài truyền hình có một căng tin lớn, làm việc xong sẽ được phục vụ bữa ăn miễn phí. Hai người hòa mình vào đám đông rồi cắm đầu ăn uống. Trong khoảng thời gian đó, Tề Mãn Mễ lại cao thêm chút rồi, nhưng cậu vẫn luôn mặc áo khoác và quần dài lửng.
Sau khi nhảy múa trên đài truyền hình xong, Tề Mãn Mễ theo chân mọi người trong đoàn vũ công phụ họa ra ngoài đi chơi. Họ kéo nhau ùa vào một quán cà phê Internet nhỏ gần đó. Tề Mãn Mễ thậm chí còn không biết cách bật máy tính. Lúc đầu, cậu và Trữ Viên Viên chỉ túm tụm lại một máy tính và chơi trò dò mìn. Tề Mãn Mễ vẫn nhớ như in trần của quán cà phê Internet đó rất thấp, không khí nồng nặc mùi khói thuốc, đèn trong quán không sáng lắm. Cậu lóng ngóng di chuyển chuột rồi kích nổ một quả mìn.
Sau đó, các vũ công trong đoàn đã dạy họ sử dụng một công cụ trò chuyện tức thì. Trên công cụ ấy, hai người phải hẹn trước thời gian lên mạng mới có thể gặp nhau phòng trò chuyện. Tề Mãn Mễ dùng hai ngón trỏ gõ trên bàn phím, gửi một chữ "Xin chào" cho Trữ Viên Viên. Trữ Viên Viên cũng dùng ngón trỏ gõ ra một câu "Chào ấy nha" trả lời cậu.
Khi Tề Mãn Mễ bước ra khỏi quán cà phê Internet, cậu luôn cảm thấy thế giới bỗng trở nên rộng lớn hơn rất nhiều. Trên đường phố, người qua lại nườm nượp. Cậu mua một gói mì ăn liền vị dưa chua thịt bằm từ một cửa hàng gần đó rồi lững thững quay về phòng trọ của mình, mượn một cái nồi trong bếp chung để nấu mì. Cậu ôm hộp cơm inox của mình và trở lại phòng, ngồi trên giường húp mì sùm sụp. Bên ngoài, mặt trời lặn dần xuống, một ngày cứ vậy trôi qua.
Sau này, khi công việc ở đài truyền hình từng bước phát triển, cậu đã chuyển nhà không biết bao nhiêu lần, mỗi khi nhận được lương sẽ lập tức đi mua một miếng bánh kem nhỏ đóng hộp để tự thưởng cho bản thân. Có lần cậu cùng các anh chị trong đoàn múa đi xem kịch, sau đó lại bỡ ngỡ theo họ vào tòa cao ốc thương mại mua quần áo. Tề Mãn Mễ mặc thử một chiếc áo sơ mi dài tay rồi ngượng ngùng bước ra ngoài, các chị đều nói cậu mặc rất đẹp. Cậu sờ sờ tấm mác áo và suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cậu vẫn mua nó.
Sau khi tiết kiệm được một ít tiền, cậu theo một đồng nghiệp đi đăng ký lớp học văn hóa buổi tối. Một tuần có ba buổi học, cậu chưa từng vắng mặt một buổi nào cả. Cậu nắn nót viết tên mình "Tề Mãn Mễ" lên cuốn vở bài tập được phát. Nhìn ba chữ đó, Tề Mãn Mễ chợt nhận ra, đã rất lâu rồi cậu không nhớ tới người đã dạy mình viết tên.
Cảm giác ấy giống như cái hồi cậu ngồi trên chiếc xe khách từ bến xe gần cơ sở mới của Đại học Công nghiệp nhẹ về thành phố vào buổi sáng sớm. Cậu dựa vào cửa sổ, lưu luyến nhìn người đàn ông đang đứng trên bến chờ. Tề Mãn Mễ giơ tay, vẫy vẫy tay với hắn. Người đứng trên bến mỉm cười với cậu. Chiếc xe khách như một ổ bánh mì ấm áp lăn bánh rời khỏi bến xe trong sáng sớm mờ sương.
Tề Mãn Mễ cứ ngoái đầu nhìn lại, nhìn mãi cho đến khi người đứng đó trở nên nhỏ bé như một dấu chấm, một dấu chấm phá vào sáng sớm ngày hôm đó.
Nếu lúc trên xe buýt Trữ Viên Viên không hỏi lại cái tên đó, Tề Mãn Mễ nghĩ, mình suýt nữa đã quên mất hắn luôn rồi. Thế là suốt chặng đường còn lại trên xe buýt, cậu ngồi ngẩn ngơ cả người, rồi nhận ra rằng giờ đây mình không còn cảm thấy gì khi nhớ lại đêm bị người đó đuổi khỏi Xuân Hiểu Uyển nữa. Cậu đúng thực là một người vừa ngu ngốc vừa dễ bị lừa, việc hắn muốn vứt bỏ cậu cũng vô cùng hợp lý thôi.
Vào cái hôm đăng ký lớp học văn hóa buổi tối, Tề Mãn Mễ nắm chặt danh sách khóa học viết tay, lo lắng hỏi giáo viên tư vấn: "Em phải học hết bao nhiêu lớp trong số này mới có thể trở nên thông minh hơn được ạ?"
Giáo viên tư vấn nghe không rõ, ngẩng đầu lên hỏi cậu: "Trở nên gì cơ?"
Tề Mãn Mễ lặp lại: "Thông minh hơn ạ."
-
Mùa hè rực rỡ năm 1999, Tề Mãn Mễ đã hoàn thành một khóa học buổi tối và đạt được kết quả thi rất tốt. Cậu cầm bảng điểm mang đi khắp nơi khoe với mọi người. Trữ Viên Viên nói sẽ tặng cậu một cái khung để cậu treo bảng điểm lên.
Tề Mãn Mễ vẫn muốn học thêm nữa, vì vậy cậu đã tiếp tục tham gia các khóa học tiếng Anh và vi tính. Trong thời gian đó, Trữ Viên Viên kết thân với Trần Văn của đoàn vũ công phụ họa. Ba mẹ của Trần Văn đang làm việc tại một thành phố nào đấy ở châu Âu, và Trần Văn cũng đang chuẩn bị thủ tục để sang đó. Trữ Viên Viên muốn đi theo cô. Tề Mãn Mễ hoàn toàn không biết Châu Âu nằm ở đâu. Trữ Viên Viên kéo cậu đến tòa cao ốc thương mại, xoay quả địa cầu, chỉ cho cậu các đại dương và đất liền. Cô hỏi Tề Mãn Mễ: "Nhóc muốn đi cùng chị không? Dù sao ở lại đây cũng chỉ vậy thôi à, chi bằng ra nước ngoài xem thế nào còn hơn."
Tề Mãn Mễ cảm thấy vô cùng hoang mang.
Từ tháng tám, Trữ Viên Viên bắt đầu đi làm thủ tục với Trần Văn. Cô đã phải bắt tàu về nhà mấy lần liền để lấy giấy tờ của mình. Khi mở căn phòng đơn trong khu nhà tập thể ra, mùi rượu xoa bóp khớp đã bay hết hoàn toàn. Nhưng chiếc áo cũ của bà vẫn được đặt ở cuối chân giường tầng dưới. Trữ Viên Viên luôn cảm thấy bản thân mình thật đáng thương, không có cha mẹ thương yêu, bà nội thì chỉ nuôi cô ăn cho lớn. Vương Vĩ lừa gạt cô nhiều lần nhưng cô vẫn nhẫn nhịn cho qua, bởi vì cô thực sự rất muốn được người khác yêu thương. Nhưng khi nhìn thấy những chiếc áo cũ mà bà nội đã mặc không biết bao nhiêu năm chưa từng thay, Trữ Viên Viên chợt nhận ra một điều rằng, bà của cô chỉ có thể làm được đến vậy thôi. Có lẽ bà đã cố gắng hết sức rồi.
Sau khi tìm được giấy tờ của mình, Trữ Viên Viên ngồi trên giường của bà nội một lúc mà nước mắt giàn giụa.
Gần hai ngày sau, Trữ Viên Viên quay trở lại khu trọ giá rẻ, chạy lên tầng thượng gõ cửa phòng Tề Mãn Mễ, mang tới một túi mứt sơn tra từ tiệm bánh mứt kẹo Dì Khương. Vì đường đi quá xa, lớp kẹo đường phủ bên ngoài mứt sơn tra đã tan thành nước đường. Ấy vậy Tề Mãn Mễ vẫn vui mừng nhận lấy.
Trữ Viên Viên ngồi trên giường cậu, đung đưa hai chân, nói: "Vương Vĩ kết hôn rồi." Tề Mãn Mễ nhét cả viên mứt sơn tra vào miệng, cầm nĩa tre ngây ra đó. Trữ Viên Viên lắc đầu, nói không sao. Họ ngồi sát bên cạnh nhau. Tề Mãn Mễ bắt đầu căng thẳng, cậu rất sợ Trữ Viên Viên sẽ nói cho mình biết tình hình gần đây của Vương Ngân Khâu. Dù tốt hay xấu thì cậu phát hiện ra rằng mình không thực sự muốn nghe cho lắm.
Một lúc sau, Trữ Viên Viên trầm giọng, nói: "Hôm trước khi chị ra ngoài mua đồ ăn đã gặp được anh Kiều..."
Tề Mãn Mễ nhai thứ trong miệng rồi cúi thấp đầu xuống. Trữ Viên Viên nói tiếp: "Anh Kiều nói chị Xảo Nhi mất rồi."
Tề Mãn Mễ mở to mắt ngẩng đầu lên, cậu tưởng mình đã nghe nhầm, nắm lấy tay Trữ Viên Viên, hỏi: "Sao cơ?"
Trữ Viên Viên đỏ hoe hai mắt, nghẹn ngào nói: "Khối u chuyển biến xấu. Mấy ngày sau Tết năm nay, mọi nỗ lực cứu chữa đều thất bại, chị ấy đã không qua khỏi ngay trong bệnh viện."
-
Tề Mãn Mễ chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cậu sẽ bắt tàu và xuống tại ga tàu ở thành phố này. Cậu bước nhanh qua sảnh chờ đông đúc náo nhiệt. Tháng 6 năm 1997, Lâm Xảo Nhi túm lấy cậu ở góc đại sảnh và hỏi cậu đang lạc đường sao. Lâm Xảo Nhi có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn cùng đôi mắt to tròn, vì vừa tan ca xong nên trong tay cô còn xách theo hộp đựng cơm, cô lo lắng hỏi Tề Mãn Mễ: "Em lạc đường sao?"
Tề Mãn Mễ ra khỏi ga xe lửa, cố nhớ đường đến nhà lão Kiều đi như thế nào. Trữ Viên Viên nói với cậu rằng lão Kiều đã đóng cửa công ty tổ chức tiệc cưới và tiếp quản tiệm may mặc của ông cụ nhà mình. Tiệm nằm trong một con hẻm nhỏ cách trung tâm thành phố không xa.
Tề Mãn Mễ đeo balo, bắt xe buýt đi đến đó. Cậu nhảy xuống xe, trông thấy lão Kiều đang tựa vào cửa tiệm may mặc và hút thuốc. Mẹ lão Kiều ở phía sau tiệm, vọng ra mắng: "Khói ám hết lên vải rồi đấy, muốn hút thì cút ra xa mà hút."
Lão Kiều cười đùa cợt nhả, đứng dậy định đi bộ ra đầu phố. Anh quay đầu lại vừa hay nhìn thấy Tề Mãn Mễ đang chạy qua vạch kẻ đường.
Lão Kiều kẹp điếu thuốc lá trên tay, sững sờ đứng yên tại chỗ. Tề Mãn Mễ vẫy tay chào anh: "Anh Kiều!"
Lão Kiều kéo Tề Mãn Mễ lại, ôm lấy cậu, nói: "Anh không gặp ảo giác đúng chứ, đây là Tề Mãn Mễ thật sao?"
Tề Mãn Mễ gật đầu.
Lão Kiều dẫn Tề Mãn Mễ đến một quán cơm nhỏ gần đó dùng bữa. Anh véo má Tề Mãn Mễ: "Sao cậu vẫn chỉ cao lên mà không béo lên vậy hả?"
Tề Mãn Mễ kể rằng, hiện tại cậu đang đi nhảy ở đài truyền hình, đồ ăn cực kỳ ngon, nhưng ngày nào cũng nhảy múa nên tiêu hao năng lượng rất nhiều. Lão Kiều nói: "Anh nghe Trữ Viên Viên kể rồi. Khá phết đấy Tề Mãn Mễ, cuộc sống tốt lắm đúng không?" Tề Mãn Mễ cười lớn.
Lão Kiều cúi đầu cụng chén với cậu, nói: "Vậy là tốt rồi..."
Buổi chiều hai người đến thăm mộ của Lâm Xảo Nhi. Tề Mãn Mễ mua một bó hoa cúc rồi đặt trước bia mộ. Lão Kiều ngồi xổm xuống nói với Lâm Xảo Nhi: "Vợ à, Tề Mãn Mễ tới thăm em này. Em xem, cậu ấy đã cao lên rất nhiều rồi đó."
Hai mắt Tề Mãn Mễ bắt đầu đỏ lên. Lâm Xảo Nhi trên bia mộ cười rất vui vẻ. Tề Mãn Mễ nghĩ, chắc hẳn cô đã gặp được "Khai Tâm" sáu tháng rưỡi rồi. Cô sẽ tiếp tục nuôi dưỡng "Khai Tâm" ở thế giới bên ấy.
Họ ngồi một lúc trên băng ghế dài bên cạnh nghĩa trang. Thời tiết rất đẹp. Lão Kiều cắn đầu lọc thuốc lá, cười nói: "Có chuyện cậu không biết, bé con nhà Vương Chi Duệ cũng chào đời rồi, một thằng nhóc mập mạp, sinh ra một phát là người Mỹ luôn. Vợ Mạo Mạo cũng đang mang thai, ngày dự sinh là vào tháng Mười Hai."
Tề Mãn Mễ không trả lời. Lão Kiều ngượng ngùng vỗ vai Tề Mãn Mễ, nói: "Hầy, dù sao mọi người cũng đều ổn cả."
Cả hai đều biết đã bỏ sót một người. Nhưng không ai trong hai người nhắc đến người đó hết.
Tối ấy, lão Kiều tiễn Tề Mãn Mễ đến nhà ga. Anh đút tay vào túi quần, cười tự giễu: "Nói cậu biết nha, nếu không phải là tiễn cậu về thì anh sẽ không đến nhà ga này đâu. Bằng không anh sẽ lại thấy nhân viên bán vé ở quầy số 4 đã đổi người rồi."
Tề Mãn Mễ ôm lão Kiều một lần nữa, nói: "Anh Kiều, giữ gìn sức khỏe nhé."
Lúc Tề Mãn Mễ cầm vé và chuẩn bị qua cửa soát vé để lên tàu, lão Kiều không kìm được mà đuổi theo cậu, hô lên: "Tề Mãn Mễ, cậu có thể đừng hận Vương Ngân Khâu được không? Tề Mãn Mễ, cậu ta..."
Tề Mãn Mễ quay đầu đi, lão Kiều thất vọng, lắc đầu bất lực.