Thứ mà Vương Ngân Khâu ghét nhất chính là xe phát thuốc, so ra thì phòng bệnh có tường mềm với áo trói tay còn dễ chịu hơn. Điều dưỡng đẩy xe phát thuốc đến đại sảnh, trên đó gồm diazepam, oxazepam, chlorpromazine. "Trương Đan, há miệng ra, kiểm tra dưới lưỡi nào, đã nuốt hết thật chưa? Lưu Quốc Dũng, Thiệu Tiên Đệ..."
Vương Ngân Khâu đứng giữa hàng, cô gái xếp trước mặt hắn từng có khoảng thời gian nghĩ mình là một con công, dạo này thì cô lại tự cho rằng bản thân là một máy hát tự động. Vào buổi chiều, bệnh viện thường sẽ phát những bản nhạc đang thịnh hành lúc bấy giờ. Cô gái đó đứng trước mặt Vương Ngân Khâu, hát bài "Hồng đậu" của Vương Phi, hát được mấy câu thì bắt chước tiếng kẹt của máy hát tự động rồi lại tiếp tục hát.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc chua chua. Vương Ngân Khâu nhận lấy thuốc của mình và một cốc nước nhỏ. Chiều thứ Tư hàng tuần, điều dưỡng sẽ xách một chiếc giỏ nhỏ màu cam sáng và phân phát cho mỗi người một chiếc bấm móng tay. Một số bệnh nhân đứng trước đống bấm móng tay ấy sẽ chìm vào suy nghĩ u ám như thể sắp tận thế vậy. Cuối cùng người nọ chọn lấy một chiếc có họa tiết bông hoa nhỏ, sau khi chọn xong lại ầm ĩ lên, nói: "Không thích, không thích."
Cuộc sống trong bệnh viện chính là như vậy, con người ở trong không gian này rất dễ mất đi khái niệm thời gian và sau đó sẽ đánh mất chính mình, lần lượt trở thành những ca điều trị có hiệu quả và không có hiệu quả.
Vương Ngân Khâu được xem như là bệnh nhân tích cực hợp tác điều trị nhất và "bình thường" nhất ở đó. Hắn nằm trên giường sốc điện, bác sĩ điều trị chính yêu cầu hắn nhớ lại một số khoảnh khắc. Vương Ngân Khâu nhắm mắt lại, khoảnh khắc đầu tiên hiện lên trong đầu hắn chính là khi Tề Mãn Mễ ngốc nghếch dang tay ôm lấy hắn, cười nói: "Anh ơi, đây là một cái ôm cảm ơn." Cú sốc điện làm cả người hắn giật lên bần bật, nó đau đến mức khiến trong miệng toàn vị đắng ngắt. Vương Ngân Khâu rơi nước mắt. Anh ơi, anh có cần một cái ôm an ủi không? Sốc điện lại được kích hoạt lần nữa.
Dương Đỗ Quyên thường xuyên đến thăm Vương Ngân Khâu. Họ ngồi ở hai đầu đối diện của phòng thăm gặp, giống như ngồi ở hai đầu bàn ăn trong ký túc xá công nhân viên của nhà máy giấy, họ không có gì để nói với nhau, cả đời này cũng vậy. Dương Đỗ Quyên thở dài, nói: "Vương Quốc Minh vẫn đang rất vất vả giúp con giải quyết chuyện kia. Con chỉ cần hợp tác điều trị là được, hiểu không?"
Vương Ngân Khâu nhìn mặt bàn rồi gật đầu, cũng giống như năm xưa khi Dương Đỗ Quyên ném cho hắn ít tiền rồi bảo hắn tự giải quyết bữa tối. Nhưng vào lần tiếp theo Dương Đỗ Quyên tới, nhân viên trong bệnh viện nói với bà rằng Vương Ngân Khâu đã từ chối tất cả mọi cuộc thăm gặp.
Sau đó mỗi ngày, Vương Ngân Khâu đều tuân thủ đi xếp hàng nhận thuốc sáng chiều, thực hiện liệu pháp sốc điện hai lần một tuần và giúp các điều dưỡng ghi chép hồ sơ bệnh án. Trước khi vào đông, hắn còn đẩy xe phân phát quần áo bông dày cho từng bệnh nhân. Và vì hắn là một trong số ít người biết sử dụng máy tính gõ chữ nên trưởng khoa bắt đầu nhờ hắn nhập giúp một số hồ sơ điện tử.
Vương Ngân Khâu ngồi trong phòng đọc sách của bệnh viện, đối diện với máy tính hình khối đậu phụ, màn hình còn là của hãng MAG, xịn hơn nhiều so với những chiếc máy ở Đại học Công nghiệp nhẹ. Từ phòng đọc sách nhìn ra có thể thấy trên bức tường của tòa nhà số 1 có dán một tấm biểu ngữ, ghi là: Tôi đi du lịch để hiểu địa lý của chính mình.
Vương Ngân Khâu không biết tại sao lại dán một biểu ngữ như vậy trong bệnh viện tâm thần. Nhưng sau đó mỗi khi đánh máy mệt mỏi, hắn thường quay đầu sang nhìn chăm chú vào biểu ngữ ấy mà ngẩn người. Có lần, Vương Ngân Khâu chống cằm suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên mở công cụ tìm kiếm và gõ tìm từ khóa "Tề Mãn Mễ". Trang hiển thị: 0 kết quả được tìm thấy.
Vương Ngân Khâu nhìn trang web trống rồi hoài nghi bản thân thực sự đã trải qua một giấc mơ dài đằng đẵng kể từ cuối tháng 6 năm 1997. Trong giấc mơ có một cậu bé, hắn có cảm giác như mình đã từng yêu cậu bé ấy.
-
Vào cuối năm 1998 đầu năm 1999, nhiều người bắt đầu bàn tán về sự cố "lỗi thiên niên kỷ". Ban đầu đó là vấn đề về thiết kế lập trình chạy trên máy tính. Đối với những ngày sau năm 2000, máy tính sẽ tự động mặc định thành năm 1900. Nhưng cuối cùng, tin đồn về "lỗi thiên niên kỷ" đã lan truyền khắp nơi và lan truyền thành loài người có thể sẽ không tồn tại đến được thiên niên kỷ mới. Cuối năm 1999 chính là thời điểm thế giới rơi vào tận thế.
Viện trưởng và Vương Ngân Khâu cùng ngồi dựa trên ghế, đắm mình dưới ánh mặt trời trong vườn hoa. Lão Kiều mang vài bộ quần áo dày tới cho Vương Ngân Khâu. Điều dưỡng đến hỏi Vương Ngân Khâu có đồng ý cuộc thăm gặp này không, nhưng Vương Ngân Khâu vẫn từ chối. Hắn ôm lấy một bên chân, ngẩng đầu nhìn tấm biểu ngữ trên tường và hỏi viện trưởng: "Kế hoạch điều trị của tôi sẽ kết thúc bằng việc tôi không thích đàn ông nữa hay tôi có thể yêu phụ nữ vậy?"
Viện trưởng đeo cặp kính mắt dày như đít chai, bỗng cười nói: "Có thể chỉ là điều trị về bình thường thôi."
Vương Ngân Khâu nhìn ông. Viện trưởng kể, từng có một bệnh nhân được đưa vào đây, người nọ nói mình bị sinh nhầm thời đại. Anh ta tin rằng mình đáng lẽ phải sinh ra ở Bắc Wales vào năm 1874 và là một quý tộc. Ngày nào anh ta cũng la hét "tôi là quý tộc, tôi chắc chắn là một nhà quý tộc". Viện trưởng chống tay, nói: "Khi đó kế hoạch điều trị của chúng tôi là "điều trị hoang tưởng". Tuy nhiên, có đôi khi tôi tự hỏi, chẳng lẽ anh ta thực sự đã bị sinh nhầm thời đại rồi sao."
Điều dưỡng xách chiếc giỏ nhỏ màu cam sáng đi vòng qua hành lang vườn hoa, tiến vào sảnh chung và bắt đầu phát bấm móng tay cho từng người một. Vương Ngân Khâu đứng dậy đi lấy một cái cho mình.
Chiếc áo khoác mà lão Kiều gửi đến đã được kiểm tra và đặt trong phòng bệnh của Vương Ngân Khâu. Vương Ngân Khâu mở áo của mình ra, có cảm giác xa lạ rất khó chịu. Chiếc áo khoác dạ dày, màu xanh đậm với cổ áo lông, hắn đã mặc chiếc áo này vào thời điểm đón Tết năm ngoái.
Cô gái nghĩ mình là máy hát tự động đang trượt tới trượt lui trên hành lang phòng bệnh và hát: "Có những lúc, có đôi khi, em tin rằng mọi chuyện đều có hồi kết..." Vương Ngân Khâu không biết rằng, ở thế giới bên ngoài bức tường của bệnh viện, trên đường phố và khắp ngõ hẻm cũng đang hát vang bản nhạc này. Hát từ cuối năm trước đến tận đầu năm nay. Vương Ngân Khâu lấy một chiếc áo khác mỏng hơn từ túi quần áo của mình và khoác nó lên người.
Trị liệu sốc điện ngày hôm đó, Vương Ngân Khâu nằm trên giường thủ thuật, nhìn chằm chằm vào bóng đèn sáng chói trên đầu. Ngay khi bác sĩ đeo găng tay y tế màu trắng vừa bước vào phòng thì một điều dưỡng bất ngờ chạy tới và hét lên: "Bác sĩ Đới, Trương Đan cắt cổ tay rồi."
Bác sĩ lại vội vã lao ra khỏi phòng. Vương Ngân Khâu nằm thẫn thờ một lúc, cảm thấy có hơi lạnh, thế là hắn bèn ngồi dậy mặc lại áo khoác lên người. Hắn buồn chán ngồi buông thõng chân xuống, hai tay thì đút vào túi áo khoác. Ở trong túi áo, hắn tìm thấy một tờ giấy, một tờ giấy A5 bị xé làm đôi, mép xé lởm chởm bụi giấy, trên mặt giấy có dòng chữ được viết nguệch ngoạc và tì mạnh bằng bút chì: Tề Mãn Mễ ♡ Vương Ngân Khâu.
Vương Ngân Khâu sững sờ cả người. Tề Mãn Mễ. Cảm giác choáng váng kéo đến như bị điện giật.
Lúc bác sĩ Đới quay lại sau khi xử lý xong sự cố ở phòng bệnh số 53 thì Vương Ngân Khâu đang đứng cạnh giường sốc điện. Bác sĩ Đới nói: "Nằm xuống giường đi."
Vương Ngân Khâu đi vòng qua bác sĩ, muốn rời khỏi phòng. Bác sĩ Đới sửng sốt trong chốc lát rồi cùng điều dưỡng kéo hắn lại. Lần đầu tiên Vương Ngân Khâu ra sức giãy dụa, hắn kêu lên: "Tôi không muốn! Tôi không muốn trị liệu!"
Anh ơi, ngày mai anh có thể gọi điện cho em nữa được không? Vương Ngân Khâu, tối nay em bắt xe đến gặp anh có được không?
Chạng vạng tối hôm đó, Vương Ngân Khâu bị ép mặc áo trói tay và vẫn phải tiếp nhận điều trị sốc điện. Hắn khóc lên đầy đau đớn, như thể nỗi đau tích tụ từ tháng Chín năm ngoái cuối cùng đã ào tràn ra ngoài. Hắn bị điện giật nảy lên rồi lại rơi bịch xuống giường bệnh. Giật nảy lên rồi lại rơi xuống lần nữa. Sau nhiều lần như vậy, những ký ức về tình yêu giữa bọn họ trong tâm trí hắn sẽ giống như kết quả trên công cụ tìm kiếm, hiển thị một con số không tròn trĩnh.
Cuối cùng, bác sĩ đặt thiết bị sốc điện xuống, nói với hắn: "Quá trình trị liệu đã kết thúc."