Sáng sớm hôm đó, Vương Ngân Khâu phải trở lại thành phố bên cạnh sau kỳ nghỉ đông. Tề Mãn Mễ mở to đôi mắt ngái ngủ, khăng khăng muốn đi tiễn hắn. Bọn họ đứng ở cổng bến xe khách, mỗi người cắn một chiếc bánh chiên cuộn quẩy lớn. Vương Ngân Khâu ăn được nửa chừng thì dừng lại nhìn Tề Mãn Mễ ăn. Hắn lấy khăn giấy ra lau khóe miệng đầy dầu mỡ của Tề Mãn Mễ, thở dài: "Tề Mãn Mễ à, hay là anh mua cho em một cái yếm nhé, khi ăn thì đeo vào. Em nhìn quần áo của em đi."
Tề Mãn Mễ nhét cuộn bánh vào miệng, cười cười với hắn.
Vương Ngân Khâu lên xe, dựa vào cửa sổ vẫy tay với Tề Mãn Mễ. Tề Mãn Mễ đứng tại chỗ, không vẫy tay cũng không cười. Khi xe buýt chuẩn bị khởi hành, Tề Mãn Mễ đột nhiên chạy tới, kiễng chân ghé sát vào bên dưới cửa sổ chỗ ngồi của Vương Ngân Khâu, sốt sắng hét lên: "Vương Ngân Khâu! Tối diễn xong em sẽ bắt xe đến tìm anh!"
Tối đó, sau khi biểu diễn xong, Tề Mãn Mễ thật sự đã bắt xe buýt đến thành phố bên cạnh, trên người vẫn giữ nguyên lớp trang điểm, mặc chiếc váy dày và áo khoác len.
Hơn một giờ sau, cậu nhảy xuống xe và thấy Vương Ngân Khâu đến đón mình, hắn đang đứng dưới ánh đèn đường mờ tối ở lối ra của bến xe khách.
Sau lần đó, khi nào nhớ Vương Ngân Khâu, Tề Mãn Mễ lại bắt xe đi tìm hắn. Xe khách sẽ uốn lượn qua các cảnh đêm phố thị, leo lên một con đường quanh co trên núi rồi lại lượn vòng xuống sườn núi. Ánh đèn đường bên ngoài tỏa ra đầy ẩm thấp. Số hành khách ít ỏi trong xe ngồi rải rác trên những chiếc ghế da màu xanh loang lổ, gục đầu ngủ gật.
Về sau, Tề Mãn Mễ luôn bị Trữ Viên Viên hỏi, rốt cuộc cậu và Vương Ngân Khâu có quan hệ gì. Vào những lúc như vậy, Tề Mãn Mễ đều sẽ nhớ đến mỗi đêm cậu bắt xe đi hơn một tiếng đồng hồ tới tìm Vương Ngân Khâu. Cậu và Vương Ngân Khâu, người thì luôn bắt xe trong đêm tối, người thì bắt chuyến xe sáng sớm quay trở lại trường. Bọn họ cứ đi đi về về trên con đường đó, nhưng lại không tìm được một định nghĩa chính xác nào về mối quan hệ của cả hai. Đến tận sau này Tề Mãn Mễ vẫn nhớ, khuôn mặt cậu phản chiếu trên ô kính cửa sổ xe luôn luôn là một khuôn mặt được ngụy trang với lớp trang điểm đậm.
Cậu nhảy xuống xe, chạy về phía Vương Ngân Khâu. Bọn họ nắm tay nhau và bước vào khu nhà tạm của trường. Nếu có một vài đồng nghiệp đứng hút thuốc gần đó nhìn thấy, họ sẽ luôn trêu chọc và gọi Tề Mãn Mễ là "chị dâu", sau đó hỏi Vương Ngân Khâu là sao lại đến nữa thế. Hai người làm như không nghe thấy gì, nhanh chóng lên lầu và trốn trong phòng ký túc của mình.
Vương Ngân Khâu kéo bộ tóc giả của Tề Mãn Mễ xuống, hôn lên đôi môi tô son hồng phớt của cậu, sau đó chậm rãi thò tay vào dưới váy cậu.
Tề Mãn Mễ cởi chiếc quần tất của mình ra, nó quá chật, để lại trên bụng nhỏ của cậu cả một vết hằn đỏ. Bọn họ ngã xuống giường rồi lại nhổm dậy tháo tất ra. Tề Mãn Mễ đổ mồ hôi đầm đìa, cởi tất ném sang một bên rồi giạng chân ngồi lên người Vương Ngân Khâu. Vương Ngân Khâu cởi chiếc áo sơ mi buộc nơ cho cậu mà cởi mất một lúc lâu.
Bọn họ ôm nhau trò chuyện khi trên người chỉ còn bộ đồ lót. Tề Mãn Mễ đột nhiên ngồi dậy, trần truồng tìm đồ trong túi vải nhỏ của mình. Vương Ngân Khâu không còn cách nào khác đành phải dậy theo, vừa mắng vừa khoác áo khoác của mình lên người cậu: "Em không thấy lạnh hả?"
Tề Mãn Mễ lục lọi trong túi vải, lấy ra thứ mà Vương Ngân Khâu đã để quên ở nhà. Vương Ngân Khâu ôm cậu trở lại giường. Hầu hết những lần gặp mặt, bọn họ chỉ ôm nhau và nói chuyện một lúc lâu trước khi chìm vào giấc ngủ. Vì cách âm của khu nhà tạm không tốt nên hai người chỉ hôn nhau hồi lâu, giúp nhau giải quyết, đến khi khuôn mặt đỏ bừng cũng không dám làm bước cuối cùng.
Tề Mãn Mễ thò hai chân mình vào giữa hai chân của Vương Ngân Khâu để tìm hơi ấm. Cậu kể luyên thuyên về rất nhiều chuyện, như là gần đây Lâm Xảo Nhi mới cạo trọc đầu. Sau khi cạo xong, cô ôm lão Kiều và khóc rất lâu. Lão Kiều lập tức cạo đầu theo cô. Trữ Viên Viên và Vương Vĩ quay lại với nhau. Mỗi khi Lương A Bảo ở tầng trên gặp cậu, đều sẽ hỏi tại sao chị gái cậu, vợ của Vương Ngân Khâu, vẫn chưa mang thai.
Vương Ngân Khâu nghe Tề Mãn Mễ kể, giúp cậu vuốt tóc trên trán. Tề Mãn Mễ nói mệt rồi, liền dựa sát vào bên cạnh Vương Ngân Khâu và ngủ thiếp đi.
Tề Mãn Mễ vẫn nhớ rõ, dường như từ tháng tư năm đó, những hồi ức khi ngồi trên xe khách luôn ướt đẫm nước. Ánh đèn bên ngoài bị phủ đầy hơi ẩm. Chiếc xe khách giống như một bể cá được thắp sáng rực rỡ đang bơi chậm rãi trên con đường trơn trượt. Cậu và các hành khách khác giống như những con cá cảnh sắp thiếu oxy.
Có lần, xe khách bị hỏng giữa đường. Tề Mãn Mễ quấn mình trong áo khoác, không biết thời gian hiện tại là mấy giờ. Mưa càng lúc càng lớn, cậu đi khắp nơi mượn điện thoại để gọi cho Vương Ngân Khâu. Sau đó, Vương Ngân Khâu lái xe công vụ của trường đi theo dọc đường tìm cậu. Bọn họ lái thẳng xe về Xuân Hiểu Uyển. Chiếc xe vẫn còn mùi da mới. Đó cũng là lần đầu tiên Vương Ngân Khâu và Tề Mãn Mễ cãi nhau. Vương Ngân Khâu bảo Tề Mãn Mễ đừng qua tìm hắn nữa, hắn có thể về thêm một chuyến vào giữa tuần. Tề Mãn Mễ bướng bỉnh lắc đầu. Bọn họ trở về nhà trong cơn giận dữ, người nào người nấy cũng đều giữ im lặng, tự tắm rửa rồi lên giường nằm.
Hôm sau, Vương Ngân Khâu lái xe quay lại trường từ sáng sớm tinh mơ. Khi Tề Mãn Mễ tỉnh dậy, bên ngoài trời vẫn đang mưa. Cậu ngả đầu lên gối của Vương Ngân Khâu.
Tề Mãn Mễ thở dài suốt cả ngày, chống cằm nhìn mưa rơi ngoài trời. Trữ Viên Viên nói: "Chị trải qua bao nhiêu chuyện bị tổn thương cũng không có bộ dạng như em hiện giờ. Em sao thế?"
Tề Mãn Mễ cũng không biết nữa. Sau đó cậu lén hỏi Trữ Viên Viên, nếu cãi nhau với người khác thì phải làm hòa như thế nào? Trữ Viên Viên cho cậu một ít lời khuyên, nói: "Em phải nói rõ mọi chuyện ra, nếu không dám nói trực tiếp thì cứ viết giấy cho người ta."
Giữa tuần đó, Vương Ngân Khâu thực sự trở về thêm một chuyến. Hắn đến đón Tề Mãn Mễ tan làm. Tề Mãn Mễ ngồi ở yên sau xe đạp, trốn dưới áo mưa, ôm eo Vương Ngân Khâu. Bên trong áo mưa vừa ngột ngạt vừa ấm áp. Tề Mãn Mễ áp mặt lên lưng Vương Ngân Khâu, nghe Vương Ngân Khâu nói: "Sao cửa hàng băng đĩa A Lai lại đóng cửa rồi?"
Tề Mãn Mễ nói: "Chú A Lai bị đột quỵ ạ."
Vương Ngân Khâu "ồ" lên một tiếng, khi nhìn thấy một quầy bán bánh củ cải chiên ở góc phố, hắn liền hỏi Tề Mãn Mễ có muốn ăn không. Tề Mãn Mễ ló đầu ra khỏi áo mưa, nói: "Em muốn ăn."
Bọn họ mỗi người mua một chiếc, vừa ăn vừa dắt xe đi dạo về nhà. Lúc đó, mưa đã ngớt dần, Tề Mãn Mễ ăn vội ăn vàng, nóng đến mức cứ lè lưỡi ra. Vương Ngân Khâu thở dài: "Ở đây có người thứ ba muốn cướp cái bánh bị cắn nát nhừ của em sao?"
Tề Mãn Mễ nhìn trái nhìn phải một lát rồi lắc đầu với hắn. Vương Ngân Khâu suýt chút nữa tức đến bật cười.
Sáng hôm sau, Vương Ngân Khâu vẫn bắt chuyến xe sớm rời đi. Hắn chống đầu nhìn Tề Mãn Mễ một hồi rồi hôn lên khóe miệng cậu.
Vương Ngân Khâu ngáp một cái, dựa vào cửa sổ xe nhìn khung cảnh đường phố xám xịt bên ngoài. Hắn lau ô cửa kính mờ sương, sau đó đút tay vào trong túi tìm khăn giấy, lần mò hồi lâu thì lôi ra được một mảnh giấy. Đó là một mảnh giấy bị xé đôi từ trang giấy kẻ ngang khổ A5, hai cái tên "Tề Mãn Mễ" và "Vương Ngân Khâu" được viết thật to bằng bút chì trên mặt giấy ấy. Bởi vì Tề Mãn Mễ không biết viết chữ "yêu" như thế nào nên cậu đã vẽ một trái tim giữa hai cái tên. Tề Mãn Mễ ♡ Vương Ngân Khâu.
Vương Ngân Khâu không biết Tề Mãn Mễ đã bí mật nhét giấy vào túi áo của hắn từ khi nào. Hắn nhìn sáu chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, cả người ngẩn ngơ. Hắn nghĩ Tề Mãn Mễ có thể không biết, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một tình yêu cụ thể được gấp lại và đặt trong lòng bàn tay hắn. Đó thực sự là một vật vô cùng quý giá. Vương Ngân Khâu gấp mảnh giấy và cất lại vào túi.
-
Trời đổ mưa ngắt quãng, đến tháng sáu thì chuyển thành những trận mưa xối xả liên miên không ngớt. Nước sông dâng cao, làm ngập cả đường phố. Dương Đỗ Quyên lội nước qua đường, chất những hộp các tông lớn nhỏ của mình lên xe của lão Kiều. Lần đầu tiên sau hơn hai mươi năm, bà và hành lý của mình rời khỏi ký túc xá của nhà máy giấy, chuyển đến Xuân Hiểu Uyển.
TV ở Xuân Hiểu Uyển được bật liên tục, phát sóng cảnh đường phố ngập lụt dưới cơn mưa bão. Tề Mãn Mễ mặc một chiếc váy có hơi nhỏ, lấy chăn gối của mình ra ngoài và đặt lên ghế sofa. Cậu cũng đã giấu bức ảnh chụp chung của mình và Vương Ngân Khâu đi.
Bởi vì Dương Đỗ Quyên ở trong nhà nên cậu không dám dùng điện thoại bàn gọi cho Vương Ngân Khâu.
Hiện tại, trong phòng khách của căn nhà ở Xuân Hiểu Uyển có thêm một bức tường bằng hộp các tông, đáy hộp ẩm mốc, chữ in trên mặt ngoài cũng đã mờ đi. Từ khi Dương Đỗ Quyên chuyển vào ở, Tề Mãn Mễ phải đợi Dương Đỗ Quyên đi ngủ mới dám tẩy trang và thay quần áo, khi Dương Đỗ Quyên thức dậy thì lại đội tóc giả và mặc váy trở lại.
Tối đến, khi Tề Mãn Mễ xách túi nhỏ về nhà, Dương Đỗ Quyên vẫn đang ngồi trên sofa xem tin tức, trên màn hình chiếu cảnh ngập nước đục ngầu. Dương Đỗ Quyên lầm bà lầm bầm: "Sắp toang rồi, toang thật rồi..."
Tề Mãn Mễ cởi áo khoác và treo lên móc treo ở cửa. Cánh cửa lại bất ngờ mở ra lần nữa. Vương Ngân Khâu bước vào, trên người đầy hơi ẩm, hắn ôm lấy Tề Mãn Mễ từ phía sau, thì thầm bên tai cậu: "Anh về nhà xem thế nào."
Tề Mãn Mễ không quay đầu lại, vành tai bắt đầu đỏ ửng lên.
Vương Ngân Khâu đi lướt qua cậu, nói với Dương Đỗ Quyên đang ngồi trên ghế sofa: "Này, ở nhà bọn con thì không được hút thuốc trong phòng khách đâu."
Dương Đỗ Quyên ngậm điếu thuốc, liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục xem TV. Vương Ngân Khâu kéo Tề Mãn Mễ vào phòng vệ sinh. Hai người khóa cửa và ôm nhau một lúc. Vương Ngân Khâu hôn Tề Mãn Mễ, nói: "Đợi mưa qua là bà ấy sẽ chuyển về. Trong khoảng thời gian này em hãy cẩn thận chút."
Tề Mãn Mễ gật đầu.
Lúc đó, bọn họ vẫn không biết rằng cơn mưa này sẽ gây ra trận lũ lụt thảm khốc hiếm có trong thế kỷ. Dưới cơn mưa bão, số phận của con người giống như một chiếc túi nilon ướt sũng bị cuốn vào dòng nước lũ, biến thành mớ rác thải không thể phân hủy trong lòng đại dương. Những tiếng kêu cứu trợ thiên tai bất chấp tất cả vọng ra khỏi TV. Khi Vương Ngân Khâu kéo Tề Mãn Mễ ra ngoài, Dương Đỗ Quyên quay đầu nhìn bọn họ. Giống như ngày cưới hôm đó, sau khi chào hỏi người thân và tiễn khách, Dương Đỗ Quyên ngồi phịch xuống ghế sofa, tìm hộp thuốc lá của mình trong đám bóng bay trên sàn nhà.
Khi ấy Tề Mãn Mễ căng thẳng đến mức đổ mồ hôi đầy người, cứ bám sát vào lưng Vương Ngân Khâu. Vương Ngân Khâu đẩy cậu vào phòng ngủ. Dương Đỗ Quyên châm một điếu thuốc, liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Vương Ngân Khâu lại nói: "Dập thuốc đi."
Dương Đỗ Quyên bỗng nhả ra một hơi khói, nhìn quanh phòng khách một vòng, hỏi: "Không có ảnh cưới à?"
Không có ảnh cưới, cuộc hôn nhân của bọn họ không có ảnh cưới.