Trên đường đi làm bằng xe buýt hay trong lúc nghỉ ngơi giữa các buổi tập nhảy của đoàn biểu diễn, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, Tề Mãn Mễ đều sẽ nhớ tới nụ hôn với Vương Ngân Khâu tối qua. Cậu cứ nghĩ đến là lại đỏ mặt. Sáng nay khi Vương Ngân Khâu thức dậy, Tề Mãn Mễ vẫn còn đang mơ màng. Vương Ngân Khâu lại hôn lên má cậu một cái nữa. Tề Mãn Mễ nhận ra mình rất thích Vương Ngân Khâu làm như vậy.
Chạng vạng tối đó, đoàn họ không có hoạt động biểu diễn nào cả. Vương Ngân Khâu đến đón cậu sớm hơn chút. Tề Mãn Mễ vẫn đang mặc váy, ngồi nghỉ trên bàn trong phòng thay đồ. Vương Ngân Khâu dựa vào khung cửa, búng ngón tay, hỏi: "Về nhà chưa nào?"
Tề Mãn Mễ hoàn hồn lại, ngồi đó không nhúc nhích. Vương Ngân Khâu bước đến gần, Tề Mãn Mễ tách hai chân ra, kéo Vương Ngân Khâu vào giữa hai chân mình, nhỏ giọng nói: "Hôm nay em hơi mệt."
Vương Ngân Khâu vẫn chưa hiểu. Tề Mãn Mễ nuốt nước bọt, sau đó đột nhiên ngửa đầu hôn lên miệng Vương Ngân Khâu, cả khuôn mặt đỏ bừng. Vương Ngân Khâu đáp lại cậu. Lông mi giả của Tề Mãn Mễ khẽ run lên. Cậu vươn tay ôm lấy eo Vương Ngân Khâu. Hai người hôn nhau một lát rồi tách ra. Vương Ngân Khâu liếm liếm môi, cười khẽ một tiếng, nói: "Son môi ăn ngon thật nha." Vành tai của Tề Mãn Mễ đỏ ửng như sắp rỉ máu, cậu nhảy xuống bàn, chạy trốn vào phòng thay đồ.
Sau vài lần, hôn bắt đầu trở thành một hành động vô cùng tự nhiên. Vương Ngân Khâu mở cửa nhà ở Xuân Hiểu Uyển ra, cởi áo khoác rồi treo lên, ôm chặt lấy Tề Mãn Mễ và hôn cậu. Bọn họ ngồi trên sofa xem TV, xem được lát rồi sẽ lại hôn nhau. Trên TV dự báo nhiệt độ ngày mai sẽ giảm mạnh, Tề Mãn Mễ gác chân lên người Vương Ngân Khâu, hôn lên cằm hắn.
Hôm đó, Vương Ngân Khâu nói với Tề Mãn Mễ rằng hắn có thể sẽ phải điều chuyển công tác. Tề Mãn Mễ hỏi hắn: "Vậy anh không sống ở Xuân Hiểu Uyển nữa sao?" Vương Ngân Khâu thở dài nói: "Ban đầu, anh dự định ngày thường làm việc ở trường học bên kia, cuối tuần thì sẽ về thăm em thế nào. Nhưng giờ anh lại muốn đóng gói em vào vali và đưa em theo cùng."
Tề Mãn Mễ khoa chân múa tay vô cùng nghiêm túc, nói: "Anh à, bây giờ em cũng khá cao rồi, nằm cuộn lại cũng không vừa đâu." Cậu còn làm mẫu, cuộn tròn người nằm trên ghế sofa.
Vương Ngân Khâu xoa xoa hai thái dương của mình. Hắn nói: "Anh nói ẩn dụ, là ẩn dụ đó có hiểu không. Nhưng anh thực sự muốn mang em theo. Anh còn tính đến chuyện có nên góp tiền mua một chiếc xe cũ hay không. Khi ấy anh có thể đưa em đi làm mỗi ngày, lái xe khoảng 40 phút thôi. Tan làm xong, anh sẽ lại lái xe tới đón em về. Em nói xem có được không?"
Tề Mãn Mễ không hiểu về mấy chuyện này cho lắm. Nhưng Vương Ngân Khâu đã có sẵn những ý định này rồi, hắn thực sự đã kéo lão Kiều đi xem xe cũ. Lão Kiều đặt tay lên trán hắn, hỏi, "Não ông không bị hỏng chứ?"
Vương Ngân Khâu cũng cảm thấy đầu óc mình có vấn đề gì rồi. Vào thời điểm hai người họ mười mấy tuổi, lúc lão Kiều làm những chuyện ngốc nghếch vì Lâm Xảo Nhi thì hắn chỉ lạnh lùng đứng nhìn bên cạnh, nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ có thể làm ra được mấy chuyện như vậy. Nhưng bây giờ hắn lại đứng trong một cửa hàng xe cũ, hỏi người ta xem chiếc xe này có phù hợp chạy đường dài không, nhìn công tơ mét của chiếc xe kia chắc chưa chạy nhiều nhỉ.
Khi Vương Chi Duệ đến tìm Vương Ngân Khâu, Vương Ngân Khâu đang ngồi xổm trước một chiếc xe cũ kiểm tra tình trạng khung xe. Lão Kiều nói: "Những người khác là rơi vào bể tình, còn Vương Ngân Khâu thì sắp chết chìm trong sông tình luôn rồi."
Ngày đó Vương Chi Duệ đi theo Vương Ngân Khâu đến xem Tề Mãn Mễ biểu diễn một lần, cũng là tại một tiệc cưới. Tề Mãn Mễ mặc một chiếc váy liền bó sát màu xanh kim tuyến lấp lánh cùng với mái tóc dài xoăn màu vàng gợn sóng. Khi cậu bước xuống sân khấu, Vương Chi Duệ kéo lấy thắt lưng cậu, vuốt vuốt mái tóc giả rồi hét lên với Vương Ngân Khâu: "Số anh có phước quá vậy."
Vương Ngân Khâu hất tay cô ra, cũng hét lại: "Đừng động tay động chân có được không." Nói rồi hắn khoác áo khoác lên người Tề Mãn Mễ.
Tề Mãn Mễ tẩy trang xong đi ra ngoài, uống chai sữa đậu nành mà Vương Chi Duệ mua cho mình, sau đó len lén đút bàn tay lạnh ngắt còn lại của mình vào túi áo khoác của Vương Ngân Khâu. Vương Ngân Khâu nắm chặt tay cậu trong lòng bàn tay hắn.
Hôm ấy, Vương Chi Duệ phải đến thành phố bên cạnh để bắt chuyến bay trở về Mỹ. Tề Mãn Mễ muốn xem máy bay, vì vậy Vương Ngân Khâu liền nói sẽ đưa cậu đi tiễn cô. Vương Chi Duệ ngồi phía trước lái xe, còn Vương Ngân Khâu và Tề Mãn Mễ thì ngồi ở hàng ghế sau coi bói chỉ tay. Vương Ngân Khâu gạt Tề Mãn Mễ: "Đây là đường sự nghiệp của em, em xem chỗ này bị đứt đoạn rồi này, ừm có thể là..."
Tề Mãn Mễ trở nên lo lắng. Vương Ngân Khâu nói: "Có thể là một đường chỉ tay thông thường thôi." Tề Mãn Mễ nghiêng đầu. Vương Chi Duệ thở dài: "Vương Ngân Khâu à, anh nào có phải thần đồng nổi tiếng một vùng của nhà máy giấy gì chứ, anh là tên thiểu năng trí tuệ mới đúng."
Khi xe đến nơi thì trời đã gần sáng. Tề Mãn Mễ ngả đầu lên vai Vương Ngân Khâu ngủ thiếp đi rồi. Sau khi Vương Ngân Khâu đánh thức cậu dậy, cậu vẫn còn ngái ngủ chưa tỉnh.
Vương Chi Duệ sai Vương Ngân Khâu đi lấy ít nước nóng. Cô và Tề Mãn Mễ ngồi dựa lưng vào băng ghế dài gần quầy làm thủ tục. Vương Chi Duệ cười hỏi: "Tề Mãn Mễ à, em có biết anh trai chị rất yêu em không? Tính đến thời điểm hiện tại, em có lẽ là người mà anh ấy yêu nhất trên Trái Đất này. Anh ấy và mẹ ảnh cứ hễ gặp nhau là lại giày vò lẫn nhau, tình cảm của anh ấy đối với Vương Quốc Minh cũng rất lạnh nhạt. Còn việc chơi chung với nhóm lão Kiều và Mạo Mạo, chị luôn cảm thấy đó là vì anh ấy thấy rất tiện, bởi hiểu rõ nhau rồi thì nhiều chuyện không cần giải thích. Mặc dù chị thường xuyên châm chọc anh ấy, nhưng em biết mà, Vương Ngân Khâu là một chàng trai khá tốt, phải không nào?"
Tề Mãn Mễ nhìn Vương Chi Duệ rồi gật đầu.
Vương Chi Duệ hỏi: "Vậy em sẽ yêu anh ấy chứ?"
Trần nhà của sảnh khởi hành sân bây vừa cao vừa xa, được trang trí bởi vô số những chiếc đèn nhỏ. Tề Mãn Mễ từng cho rằng ánh đèn của cửa hàng bách hóa số mười đã là nơi sáng nhất trên thế giới rồi. Cậu cảm thấy mình không còn nơi nào để trốn thoát dưới những ánh đèn rực rỡ như thế này. Tề Mãn Mễ nói với Vương Chi Duệ: "Vương Ngân Khâu rất tốt. Em thì không."
Vương Chi Duệ xoa mặt cậu, nói: "Anh ấy yêu em là vì em cũng rất tốt mà, hiểu chưa?"
Tề Mãn Mễ cái hiểu cái không. Vương Chi Duệ vươn tay ôm lấy cậu.
Lúc Vương Ngân Khâu cầm cốc nước nóng đi tới, hắn liền la lên: "Buông cái tay mày ra, làm cái gì đấy hả?" Vương Chi Duệ cố ý ôm cậu chặt hơn, giọng điệu dẹo dẹo: "Mãn Mễ phải nhớ chị nha có được không, lần sau chị về cũng không biết là khi nào nữa đâu. Này, anh, Vương Ngân Khâu, đừng kéo em, chết tiệt, đồ quỷ ki bo."
-
Sau khi nhận được lệnh điều chuyển công tác, Vương Ngân Khâu đã cân nhắc và quyết định không đưa Tề Mãn Mễ đi theo mình đến thành phố lân cận. Nhưng hắn đã tìm cách lắp đặt một chiếc điện thoại bàn tại căn nhà ở khu Xuân Hiểu Uyển. Hắn nói với Tề Mãn Mễ: "Có chuyện gì là phải gọi điện cho anh, không có chuyện gì cũng có thể gọi."
Tề Mãn Mễ hiểu ý gật đầu. Nhưng sau khi Vương Ngân Khâu thật sự kéo vali rời đi, Tề Mãn Mễ lập tức cảm thấy năm mươi, sáu mươi mét vuông không gian ở Xuân Hiểu Uyển dường như không còn liên quan gì đến mình. Và cậu đã gọi điện cho hắn vào ngay đêm hôm đó.
Đầu dây bên kia nhấc máy, hỏi cậu đang tìm ai. Tề Mãn Mễ rụt rè trả lời: "Tìm Vương Ngân Khâu ạ."
Vương Ngân Khâu vội vã chạy tới nghe điện thoại, hơi thở hổn hển. Hắn lau mồ hôi chảy xuống bên huyệt thái dương, hỏi Tề Mãn Mễ: "Không có chuyện gì xảy ra chứ?"
Tề Mãn Mễ đáp: "Không có...", cậu xoắn lấy dây điện thoại, có cảm giác hoảng sợ hệt như đứa trẻ mẫu giáo bị bố mẹ bỏ lại trường vào ngày đầu tiên đi học, khi nghe thấy giọng của phụ huynh thì lập tức rơi vào một trận khủng hoảng nhỏ. Vương Ngân Khâu ở đầu dây bên kia nói: "Hôm nay anh bận sắp xếp hành lý, ký túc xá rất nhỏ, anh phải đi tắm ở nhà tắm công cộng bên ngoài. Cảm giác như bị lưu đày vậy." Hắn cười khẩy một tiếng.
Tề Mãn Mễ cố nhịn cơn nghẹn ngào trong cổ họng, sau một lúc lâu cậu mới hỏi: "Chừng nào thì anh về ạ?"
Vương Ngân Khâu cười nói: "Tề Mãn Mễ nhớ anh rồi sao?"
Tề Mãn Mễ gật đầu với không khí, đôi mắt đỏ hoe.
Ở đầu dây biên kia, Vương Ngân Khâu đang cầm ống nghe ở tầng một của ký túc xá tạm thời. Hắn chạy xuống quá vội, thậm chí còn không mặc áo khoác. Hắn lạnh đến mức liên tục đổi tay cầm ống nghe. Cuối cùng khi Tề Mãn Mễ nói mình buồn ngủ rồi, muốn cúp máy thì Vương Ngân Khâu liền hắt hơi một cái.
Bọn họ bắt đầu duy trì liên lạc mỗi ngày một cuộc điện thoại. Vào cuối tuần, Vương Ngân Khâu sẽ bắt xe về thăm Tề Mãn Mễ. Hai người sẽ dành cả ngày ở nhà, ngồi sát bên nhau kể về những chuyện đã xảy ra trong vài ngày qua. Tề Mãn Mễ nói Trữ Viên Viên và Vương Vĩ đã chia tay. Cậu nói: "Con sâu bướm nhỏ trong tim cô ấy đã bị cô ấy bóp chết bằng thuốc trừ sâu rồi."
Vương Ngân Khâu cau mày, lẩm bẩm: "Em đang nói cái quái gì vậy?"
Trong tuần sinh nhật của Vương Ngân Khâu, khi hắn về nhà ở Xuân Hiểu Uyển, hắn nhận được một gói bưu kiện tại phòng gác cổng, là do Vương Chi Duệ gửi từ Mỹ về. Vương Ngân Khâu ném gói bưu kiện lên bàn ăn, cởi áo khoác ra và nói với Tề Mãn Mễ: "Lạ chưa này, lần đầu tiên trong đời con bé tặng quà sinh nhật cho anh luôn."
Ngoài ra, bên trong bưu kiện còn có một tấm thiệp nhỏ, Vương Chi Duệ viết: Chúc anh trai của em, ngày càng tiến bộ hơn nữa.
Vương Ngân Khâu nghi ngờ mở túi chống sốc ra, ở trong có một chiếc đĩa CD.
Tối ngày hôm đó, hắn và Tề Mãn Mễ ra ngoài ăn một bữa sinh nhật. Tề Mãn Mễ nhất quyết muốn vỗ tay và hát chúc mừng sinh nhật hắn ở sảnh khách sạn. Lần đầu tiên trong đời, Vương Ngân Khâu trải qua một cảm giác vừa xấu hổ vừa ngọt ngào. Tề Mãn Mễ mua cho hắn một chiếc bánh kem nhỏ, vốn dĩ định viết là "Chúc mừng sinh nhật Vương Ngân Khâu", nhưng có lẽ vì chữ của Tề Mãn Mễ viết cho tiệm bánh quá xấu nên tiệm đã viết lên mặt bánh là: Chúc mừng sinh nhật Vương Ngêm Khên.
Vương Ngân Khâu thật sự không nhịn được mà phá lên cười.
Khi chở Tề Mãn Mễ về nhà, hắn nói: "Cảm ơn em, ít nhất đã không đổi họ cho anh."
Tề Mãn Mễ đung đưa hai chân, vì không nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của người ta, nên cậu đã đáp lại: "Không có gì."
Sau khi về đến nhà, Vương Ngân Khâu lại nhìn thấy chiếc đĩa do Vương Chi Duệ gửi đến. Lúc Tề Mãn Mễ bước ra khỏi phòng tắm, Vương Ngân Khâu đang cho đĩa CD vào đầu đĩa.
Bọn họ dựa vào ghế sofa, mơ mơ màng màng xem một lúc lâu rồi mới chợt nhận ra đó là một bộ phim mang tính giáo dục về tình dục khác giới, đồng giới, cách thức thực hiện khác nhau và những điều cần chú ý, tất cả đều được diễn tả cực kỳ chi tiết. Quý cô Vương Chi Duệ còn vô cùng chu đáo tìm cách nhúng phụ đề tiếng Trung cho hai người rồi mới gửi qua.
Vương Ngân Khâu cảm thấy mồ hồ đang túa đầy trên trán mình, hắn không kiềm chế được mà thốt lên: "Đệch mẹ..."